Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 122: Sát cơ chuyển cơ (3)


Chương 122: Sát cơ chuyển cơ (3)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)
  “Thiếu Khanh, ngươi có ý kiến gì không?” Dương Quảng ánh mắt nhìn Vũ Văn Hóa Cập.

Vũ Văn Hóa Cập đứng ra nói: “Thánh Thượng, thần chỉ biết Giáo Thư Lang nói tám chữ không có ngu ngốc, sắc đảm hơn trời rất có đạo lý, nhưng không hề giải thích sự tình liên quan”.

Dương Quảng trầm mặc, Tiêu Bố Y trong lòng thở dài, biết Dương Quảng đang do dự, mình vừa rồi nói ra tám chữ để biện giải trong ấn tượng cũng phai nhạt đi rất nhiều.

“Bí Thư Lang, còn cách nhìn của ngươi?” Dương Quảng lại hỏi.

Ngu Thế Nam tiến lên nói: “Vi thần có rất nhiều sự tình không rõ, nhưng lại cảm giác được Giáo Thư Lang vẫn ở trong phòng, không hề đi ra ngoài”.

“Cảm giác được?” Vũ Văn Hóa Cập cười lạnh nói: “Vậy Bí Thư Lang có tận mắt nhìn thấy Tiêu Bố Y một mực ở trong phòng?”

Ngu Thế Nam do dự một chút mới nói: “Thật ra không có, nhưng Thánh Thượng, thần cùng Giáo Thư Lang ở chung một thời gian, tuy không tính là lâu, nhưng lại biết có thể dùng bốn chữ sự nghiệp tăng tiến để hình dung… Nhìn thái độ của hắn, người này tuy thô lỗ, nhưng cũng chăm chú làm việc, tính cách lương thiện, phải trái rõ ràng, thần nghĩ Giáo Thư Lang tại Tứ Phương quấn được sự ưng thuận của Thánh Thượng mà đấu miệng lưỡi với sử giả ngoại quốc, đó cũng là công lao”.

Hắn cùng Tiêu Bố Y giống nhau, chỉ cần đem tình thế làm dịu lại, Dương Quảng lại do dự. Vũ Văn Hóa Cập đang muốn Dương Quảng phải kiên định, giết chết Tiêu Bố Y, một Xá nhân vội vàng tiến vào điện, quỳ nói: “Khởi bẩm Thánh Thượng, Bùi Minh Thúy cầu kiến”.
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, Ngu Thế Nam thì sắc mặt lộ vẻ vui mừng, quần thần khẽ động dung, còn Dương Quảng lại tươi cười nói: “Minh Thúy đã đến Đông Đô? Tuyển!”

Tiêu Bố Y nếu không phải có nghe Viên Lam đề cập qua, quá nửa không biết Bùi Minh Thúy trong mắt Dương Quảng có ảnh hưởng như thế nào. Nhưng cho dù Viên Lam không nói qua, thì nhìn thấy Dương Quảng mặt vui như thế, cũng biết Bùi Minh Thúy trong tim Dương Quảng có địa vị rất cao

Vũ Văn Hóa Cập cắn chặt răng, tiến lên nói: “Thánh Thượng, việc ngày hôm nay…”

Hắn còn chưa nói hết, bên cạnh đã truyền đến âm thanh cười nói: “Thiếu Khanh, hôm nay có chuyện gì, nói cho ta nghe một chút?”

Vũ Văn Hóa Cập hoảng sợ, không nghĩ đến Bùi Minh Thúy nhanh như vậy đã đến đây, suy nghĩ trong giây lát đã hiểu được, Bùi Minh Thúy hơn phân nửa đã sớm vào cung, mới vừa rồi đã ở đứng bên ngoài, nghe truyền liền lập tức tiến vào.

Bùi Minh Thúy mặc hoa phục, tác phong hào phóng, xem như chánh quan, chỉ là trên mặt mơ hồ có vẻ tiều tụy, nghĩ đến đã đi một đoạn đường ngựa rất xa, vẫn chưa được nghỉ ngơi. Nàng hỏi Vũ Văn Hóa Cập một câu, không thấy trả lời, cũng không để ý tới, dường như hắn trong mắt nàng không là gì cả, liền đi tới trước vài bước, quỳ xuống nói: “Minh Thúy cung chúc Thánh Thượng vạn an”.

Nàng cũng không nói cái gì là Ngô hoàng vạn tuế, Dương Quảng cũng không trách, mỉm cười nói: “Minh Thúy đứng dậy đi”.

Tiêu Bố Y nét mặt thờ ơ, nhìn thấy Dương Quảng đối với Bùi Minh Thúy phần nhìu là tình cảm cha con, cùng tình cảm nam nữ không quan hệ, bởi vậy Bùi Minh Thúy tuy là thân nữ nhi, nhưng lại được Dương Quảng coi trọng thực sự cũng nhờ công của Trần Tuyên Hoa. Nữ nhân kia tuy đã chết, nhưng ảnh hưởng lưu lại vẫn rất lớn, không biết làm thế nào khuynh đảo chúng sanh, hai đời quân vương đều si mê nàng.

“Minh Thúy, ngươi nói đi Trương Dịch, không biết đã thu hoạch được gì?” Dương Quảng đem sự tình vừa rồi bỏ qua một bên, hòa nhã hỏi.

Bùi Minh Thúy cười nói: “Thánh Thượng, Minh Thúy đi Trương Dịch, thì các sứ thần các nước đều hỏi, không biết khi nào Thánh Thượng có thể lại đến, thật ra rất muốn gặp mặt Thánh Thượng một lần”.

Dương Quảng lộ ra vẻ nhớ về sự tình xa xưa năm đó, cũng thở dài một tiếng.

Bùi Minh Thúy nói: “Ta nói với họ, Thánh Thượng công việc bận rộn, một lòng trị quốc, tuy rằng nghĩ về bọn họ, nhưng không rảnh để trở lại, thật tâm muốn gặp Thánh Thượng, nhưng phải đến Đông Đô mới gặp được. Bọn họ đều bảo tốt, giờ này chắc hơn phân nửa đang trên đường chạy tới Đông Đô”.

Dương Quảng ồ một tiếng nói: “Minh Thúy đã vất vả rồi”.

Hắn đối với Bùi Minh Thúy không có gì là uy nghiêm của vua đối với thần tử, chỉ giống như người thường, quần thần nghe được, Vũ Văn Hóa Cập cũng không có dũng khí mà nói tiếp, chính là nghĩ, Bùi Minh Thúy đến, là do tự nhiên hay là cố ý?

Bùi Minh Thúy cười nói: “Minh Thúy nào có sánh được một phần vạn vất vả của Thánh Thượng. Bất quá lần này Minh Thúy từ Tây Vực trở về, có mua được một món đồ tốt, mời Thánh Thượng xem”.

“Ngươi mỗi lần trở về đều mang theo thức tốt cho ta xem” Dương Quảng cười nói: “Lấy lên cho ta xem”.

Bùi Minh Thúy từ trong tay áo lấy ra một vật, Nội Thị Lang nhận lấy đưa cho Dương Quảng, vật này là một cái ống, nhìn cũng không có gì lạ, Dương Quảng cầm trên tay, Không rõ cho nên, Bùi Minh Thúy lấy tay ra hiệu, bảo Dương Quảng đưa mắt vào nhìn, Dương Quảng nhìn xuyên qua cái ống, đột nhiên cười lớn nói: “Thú vị, thú vị”.

Sau đó hắn buông cái ống ra: “Minh Thúy, đây là vật gì?”

“Cái này tại Tây Vực gọi là nhìn xa, Minh Thúy gọi nó là Thiên lý nhãn, loại này do người Ba Tư làm, chẳng những có thể dùng để ngắm cảnh, cho dù là hành quân đánh nhau cũng có lợi”.

Bùi Minh Thúy giải thích, có lẽ người khác không rõ, nhưng Tiêu Bố Y lại biết đó là ống nhòm, không khỏi buồn cười.

Dương Quảng chơi đùa với Thiên lý nhãn trong tay, rất yêu thích, Bùi Minh Thúy lại hỏi,: “Đêm khuya như thế, không biết Thánh Thượng vì sao lại lên điện?” Dương Quảng buông Thiên lý nhãn, lắc đầu nói: “Ngươi không hỏi thì thì cơ hồ ta đã quên, để cho bọn họ nói chjo ngươi một chút, Minh Thúy, ngươi từ nhỏ thông minh, ta xem thử ngươi có ý kiến gì”.

Thánh Thượng lên tiếng, Trương Thúy Hoa chỉ có thể khóc thêm một lần nữa đòi đi tìm cái chết, Tổ Lang Tướng cũng không thể làm gì khác hơn là đem câu chuyện thuật lại một lúc, đợi cho hai người nói xong, không đợi Tiêu Bố Y thuật lại, Bùi Minh Thúy đã khoát tay bảo hắn ngừng lại rồi nói: “Tổ Lang Tướng, ngươi chính mắt nhìn thấy Tiêu Bố Y xông vào Xuân Lệ Điện?”

Tổ Lang Tướng do dự: “Cái này cũng không phải”.

Bùi Minh Thúy thản nhiên nói tiếp: “Ngươi không chính mắt nhìn thấy Tiêu Bố Y xông vào Xuân Lệ Điện, chỉ nghe lời nói một phía của Trương Thúy Hoa, liền động thủ bắt người, không biết bà ta cho ngươi lợi lộc gì? Ngươi quyền to như thế, nếu là phu nhân tâm tình không tốt, bảo rằng Thiếu Khanh xông vào Xuân Lệ Điện, ngươi cũng đi bắt sao?”

Vũ Văn Hóa Cập sửng sốt, Tổ Lang Tướng thì mặt đỏ tới tận mang tai, chỉ dám chắp tay với Thánh Thượng: “Thánh Thượng, vi thần cũng là trong lúc tận tâm, nhất thời tình thế cấp bách”.

Dương Quảng phất tay nói: “Minh Thúy hỏi tiếp đi”.

“Ồ, tình thế nhất thời cấp bách” Bùi Minh Thúy gật gật đầu, “Có tình có lý, thủ hạ của ngươi vào phòng Tiêu Bố Y lục soát ra châu báu, hơn nửa còn bảo là của Trương Thúy Hoa bị mất cắp, cái này ta nghe không sai chứ?”

Tổ Lang Tướng cùng Trương phu nhân đều gật đều: “Đúng vậy”.

“Trương Thúy Hoa, Tiêu Bố Y đùa giỡn với nha đầu của ngươi không thành, chạy ra khỏi Xuân Lệ Điện, không phải bay ra sao?” Bùi Minh Thúy hỏi

Trương Thúy Hoa gượng cười: “Đương nhiên là đi ra ngoài, con người sao có thể bay được?”

“Thiếu Khanh ngươi nhìn thấy Tiêu Bố Y tiến vào Xuân Lệ Điện?” Bùi Minh Thúy lại đổi người hỏi.

Vũ Văn Hóa Cập nhìn thấy Minh Thúy cười, không khỏi phát lạnh, chậm rãi nói: “Mới vừa rồi đều do Tổ Lang Tướng nói, chúng ta cũng không có nhìn thấy, chẳng qua ta nghĩ châu báu là thật”.

Bùi Minh Thúy gật gật đầu: “Không biết Thiếu Khanh cùng Tổ Lang Tướng đang đêm đi vào Xuân Lệ Điện làm gì? Các ngươi một người là Thiếu Khanh, một người là Lang Tướng, ngựa trâu không giống nhau, chẳng lẽ có ý tốt đi vào Xuân Lệ Điện uống rượu?”

Vũ Văn Hóa Cập sắc mặt khẽ biến, thầm nghĩ càng nói tiếp, chính mình sẽ là tử tội, Bùi Minh Thúy lời có vẻ tùy ý, nhưng đều là thâm ý sâu sắc, đang nghĩ tới nên trả lời thế nào, thì Tổ Lang Tướng đã chắp tay nói: “Mạt tướng cùng Thiếu Khanh có chút giao tình,vào lúc đang đi hộ vệ người trong cung, gặp được Thiếu Khanh, cùng hắn tán gẫu vài câu, bước qua Xuân Lệ Điện, cũng là do vô tình”.

Bùi Minh Thúy cười nói: “Thật sao,chỉ tán gẫu hai câu, ngươi nhận được bổng lộc của Thánh Thượng, vào lúc đi tuần tra, chỉ lo nói chuyện phiếm cùng người khác, đó mà gọi là trung thành tận tâm sao”.

Tổ Lang Tướng xuất ra mồ hôi hột, trên mặt biến sắc, chỉ có thể nói: “Vi thần không làm tròn trách nhiệm, xin Thánh Thượng trị tội”.

“Không sao, lần sau cẩn thận một chút là tốt rồi. Nhưng ngàn vạn lần không nên làm lớn như vậy, vạn nhất ngươi thất chức, có người kinh động đến Thánh giá, cho dù có tám trăm cái đầu cũng không đủ để chặt đâu”, Bùi Minh Thúy lại chuyển đề tài, hỏi: “Tổ Lang Tướng, thủ hạ của ngươi tìm được châu báu trong phòng Tiêu Bố Y, vậy thì có lục soát ra gì nữa không, ví dụ như trang phục đi đêm gì đó?”

Tổ Lang Tướng sửng sốt: “Không có”.

“Nói như vậy, trừ châu báu ra, cái gì cũng không có?” Bùi Minh Thúy lại hỏi.

Tổ Lang Tướng mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại chỉ có thể nói: “Đích xác chỉ có châu báu, ngoài ra không còn vật gì khác”.

“Trương Thúy Hoa, ngươi lúc trước chính mắt nhìn thấy Giáo Thư Lang, không biết hắn có mặc quần áo như hiện tại không?” Bùi Minh Thúy quay đầu hỏi.

Trương Thúy Hoa mặc dù là tứ phẩm phu nhân trong Thượng Lâm Uyển, nghe Bùi Minh Thúy hỏi, chỉ có thể kiên trì đáp: “Giáo Thư Lang chính là bộ quần áo này, tiện thiếp không có nhìn lầm”.

Bùi Minh Thúy chuyển đề tài, chắp tay nói: “Thánh Thượng, trong Hiển Nhân cung cũng chỉ có một mình Giáo Thư Lang là Tiêu Bố Y?”

Dương Quảng gật đầu nói: “Không sai”.

“Ta nghĩ cũng chỉ có một người, có thể lấy chức quan Giáo Thư Lang tiến vào Hiển Nhân cung, ta nhớ rõ chỉ có một mình Tiêu Bố Y” Bùi Minh Thúy lúc này mới nhìn Tiêu Bố Y, “Tiêu Bố Y, Hoàng Thượng đối đãi ngươi không tệ chứ”.

Tiêu Bố Y cảm thấy khó hiểu, chỉ là nói: “Bùi tiểu thư nói rất đúng, Bố Y cảm ân báo đáp”.

Bùi Minh Thúy hỏi xong, tiến lên hai bước thi lễ nói: “Thánh Thượng, Minh Thúy mặc dù bản thân không có kinh nghiệm trong việc này, nhưng cũng biết một ít phương pháp giải quyết”.

“Biện pháp gì?” Dương Quảng rất có hứng thú hỏi

Bùi Minh Thúy đánh giá trên dưới Tiêu Bố Y, hơn nữa nhìn giày của hắn, lúc này mới trầm giọng nói: “Đại Tùy ta trang phục nghi thức chính là do Lại bộ thượng thư Ngưu Hoằng chế ra, Thánh Thượng đương nhiên biết. Trang phục của Thiên Tử, hay là quan phục đều rất hoa mỹ, yêu cầu long trọng nhưng tuyệt không nặng về hình dáng, Giáo Thư Lang quan vị tuy nhỏ, cũng là như thế…”

Dương Quảng lúc này còn chưa rõ, thì Vũ Văn Hóa Cập đã biến sắc.

Bùi Minh Thúy lại nói: “Văn võ bá quan mặc phục sức, quan phẩm bất đồng, sở học bất đồng, cho nên trang phục không giống nhau, điểm ấy ai cũng hiểu được, nói như vậy Tiêu Bố Y với cái chức Giáo Thư Lang, phục sức của hắn so với người khác cũng không giống, chẳng những quần áo, mà kể cả giày cũng không giống…”

Tiêu Bố Y thần sắc vừa động, dường như nghĩ tới cái gì, Ngu Thế Nam thì hiện ra vẻ vui mừng.

“Vậy thì sao?” Dương Quảng hỏi

Bùi Minh Thúy nghiêm mặt nói: “Nếu như giày của Giáo Thư Lang chỉ có một đôi, vậy thì dấu tuyết lưu lại trên giày của hắn cũng chỉ có một?”

Dương Quảng đã tỉnh ngộ, gật đầu nói: “Minh Thúy nói không sai chút nào”.

Bùi Minh Thúy ngưng cười, lạnh lung nhìn Trương phu nhân nói: “Mới vừa rồi ta nghe Trương Thúy Hoa cùng Tổ Lang Tướng, bọn họ đều nói Tiêu Bố Y lúc ấy mặc phục sức hiện tại, mà trong phòng Tiêu Bố Y lại không có bộ quần áo thứ hai, nếu Trương phu nhân nói đúng, thì người làm sao mà bay được? Ta nghĩ Tiêu Bố Y nếu đến Xuân Lệ Điện, thì nhất định phải lưu lại dấu chân, hơn nữa sẽ không chỉ có một phần, mà dấu chân ở Xuân Lệ Điện có lẽ đã bị Thiếu Khanh cùng Lang Tướng mang binh giẫm lên, có lẽ sẽ nhận không ra, bất quá từ Xuân Lệ Điện đến chỗ ở của Tiêu Bố Y, khoảng cách không xa, chung quy có thể tìm thấy một chỗ nào đó có dấu chân. Thánh Thượng thích thưởng tuyết tại Xuân Lệ Điện, nhưng thật ra không lưu lại dấu chân, Bùi Minh Thúy bất tài, biết rằng tuyết mới rơi, chưa thể xóa được dấu chân, nguyện xin mời vệ binh đi tìm, chỉ cần tìm ra dấu chân của Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y không biết quy củ trong cung, tùy ý ra ngoài, dựa theo quy củ, sẽ phạt bốn mươi trượng!”

“Nhưng nếu là không có dấu chân Tiêu Bố Y?” Ngu Thế Nam một bên hỏi.

Bùi Minh Thúy sắc mặt lạnh nhạt , nói từng chữ một: “Vậy thì Trương Thúy Hoa phạm vào tội dối gạt vua, hãm hại trung trần, theo luật đương nhiên phải chém”.

Nàng nói xong luật, thì Trương Thúy Hoa đã rên lên một tiếng, mềm nhũn ngã ra đất, hôn mê bất tỉnh, Vũ Văn Hóa Cập cùng Tổ Lang Tướng đều mồ hôi đầm đìa, sắc mặt sợ hãi, trong đại điện phút chốc một mảnh tĩnh lặng, chỉ còn nghe tiếng hỏa diệm sơn cháy lụp bụp, giống như đang thiêu đốt lòng người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét