Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 127: Người anh họ hàng xa (2)


Chương 127: Người anh họ hàng xa (2)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)

"Tiêu Bố Y có chút cảm khái quan hệ trong này quá phức tạp, loại quan hệ không chút gút mắc như mình cũng hiếm thấy. Suy nghĩ lại thì cũng không thể nói như vậy, bởi vì mình hình như đã là cháu họ xa của Hoàng Hậu, nói như thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, nếu cẩn thận mà tính, cho dù xa đến mức đại bác bắn không tới, thì mình cũng là anh em họ xa với Lý Thế Dân cũng không chừng. Ngẫm lại đường đường Thái Tông ngày sau là anh em họ của mình, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy không tệ"...
Tiêu Hoàng Hậu gật gật đầu, cũng không nói gì, khẽ cười kéo Tiêu Bố Y ngồi xuống rồi mới nói: "Bố Y, cứ ngồi đây, Lý Uyên cũng không tệ lắm, có thể nói chuyện được".

Tiêu Bố Y không biết là nên khóc hay cười, không có nghĩ đến đường đường cao tổ trong miệng Tiêu Hoàng Hậu chẳng qua chỉ là không tệ, có thể nói chuyện. Bởi vậy xem ra, Tiêu Hoàng Hậu tuy cao cao tại thượng, nhưng cũng không có người để tâm sự.

Khi nghe được ba chữ Lý Thế Dân thời điểm, Tiêu Bố Y trong lòng chợt sốc, thầm nghĩ Lý Thế Dân rốt cuộc cũng đã xuất hiện, chỉ là Lý Thế Dân hiện tại, tuổi xem ra cũng không tính là lớn, chưa biết nội liễm, hay là loại thiếu niên lâu năm?

Ánh mắt mang theo sự kỳ vọng hướng ra ngoài điện nhìn, thấy trước mặt rõ ràng chính là Lý Uyên mặt mày nhăn nheo kia, phía sau có hai thiếu niên, trong cũng phiêu dật bất phàm, Sài Thiệu thì Tiêu Bố Y đã biết, một thiếu niên khác cũng phiêu dật cũng không thua kém Sài Thiệu, lại thêm phần dũng mãnh.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y ngồi ở bên cạnh Tiêu Hoàng Hậu, ba người Lý Uyên đều rất kinh ngạc, Tiêu Bố Y bất quá chỉ là một Giáo Thư Lang, làm sao có thể có vinh dự ngồi ở bên cạnh Hoàng Hậu? Chỉ là Lý Uyên biết rõ đạo vi thần, không dám hỏi nhiều, Lý Thế Dân nhìn thấy Tiêu Bố Y nhìn mình, không khỏi nhìn lại hắn, thấy Tiêu Bố Y hướng tới mình mỉm cười, tuy khó hiểu nhưng cũng cảm thấy hắn tràn đầy hòa thiện, cũng mỉm cười lại.

Lý Uyên vốn phải quỳ xuống thi lễ, Tiêu Hoàng Hậu đã xua tay nói: "Lý khanh gia không cần đa lễ, ngồi đi".

Lý Uyên nói thế nào cũng tuổi không nhỏ, thi lễ Tiêu Hoàng Hậu là lễ tiết trong cung, bất quá hắn cùng Hoàng Thượng cũng có họ hàng, nên quỳ trước Hoàng Hậu nhiều ít cũng có chút không được tự nhiên, nghe vậy liền tạ ơn, đứng thi lễ mà thôi.

Tiêu Hoàng Hậu cười ban ngồi, cũng làm cho Lý Uyên có chút kinh ngạc, thầm nghĩ thừa dịp Hoàng Hậu tâm tình không tệ, đem việc muốn cầu nói ra, nhưng lại thấy Viên Lam cùng Tiêu Bố Y đều ở đó, nhất thời cũng không tiện mở miệng.

Viên Lam đã sớm nhìn ra Lý Uyên xấu hổ, hắn là người làm ăn đương nhiên hiểu được lợi hại, sớm đã đứng lên nói: "Hoàng Hậu, thần đến cũng đã lâu, trước mắt…"

Tiêu Hoàng Hậu khoát khoát tay, nhìn thoáng qua Tiêu Bố Y, "Ngươi cùng Bố Y nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta còn tìm các ngươi có việc".

Viên Lam biết nàng cũng không có chuyện quan trọng gì, chỉ muốn cùng Tiêu Bố Y chuyện trò mà thôi, mục đích của thuận lợi không thể tưởng được, trong lòng cũng thấy mỹ mãn.

Cung nhân dẫn Tiêu Bố Y cùng Viên Lam đi ra ngoài nghỉ ngơi, Lý Uyên cũng trầm ổn, đợi khi ánh mắt Tiêu Hoàng Hậu nhìn lại, lúc này mới nói: "Hoàng Hậu nương nương, gần đây trời giá rét, Huyền Bá thân thể ngày một kém, cũng không thể tới thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, mong thứ tội".

Hắn tuy nói là thứ tội, nhưng ánh mắt lại chớp động, Tiêu Hoàng Hậu quả nhiên có chút quan tâm hỏi: "Không đến thì thôi, cũng không có gì quan trọng, Huyền Bá bệnh nhiều năm, ngự y cũng thúc thủ vô sách, không biết làm thế nào cho phải".

Lý Uyên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Thời tiết rét lạnh, lão thần cũng nhiễm phong hàn, thỉnh Hoàng Hậu nương nương bảo trọng phượng thể mới được" Hắn dông dài đôi câu, chỉ là đang nghĩ xem nên mở đầu thế nào, Tiêu Hoàng Hậu sớm đã nhìn ra ý tứ của hắn, khẽ cười nói: "Lý khanh gia, ta cùng Thế Dân Huyền Bá đều vừa thấy đã hợp ý, thấy bọn họ lớn lên, tuy ngươi là vi thần, ta là Hoàng Hậu, nhưng có việc gì không ngại cứ nói thẳng, ta nếu có thể giúp được thì tất nhiên sẽ giúp".

Lý Uyên còn chưa mở miệng, Lý Thế Dân đã tiến lên, quỳ thịch xuống đất, đôi mắt đã có chút đỏ lên nói: "Xin Hoàng Hậu nương nương cứu Cao Sĩ Liêm thế bá một mạng".

Tiêu Hoàng Hậu ngẩn ra, "Cao Sĩ Liêm làm sao? Thế Dân, đứng lên nói chuyện".

Lý Thế Dân lắc đầu nói: "Xin Hoàng Hậu nương nương đáp ứng thỉnh cầu của Thế Dân, bằng không Thế Dân…"

"Thế Dân, không được vô lễ" Lý Uyên trầm giọng quát: "Ngươi muốn áp chế Hoàng Hậu nương nương sao?"

Tiêu Hoàng Hậu giơ tay cản Lý Uyên, nhẹ nhàng nhíu mày, "Thế Dân, có việc gì cứ từ từ nói. Ta nếu có thể sẽ cố gắng hết sức. Bất quá năng lực của ta cũng có hạn".

Lý Thế Dân do dự rồi đứng lên, giọng căm hận nói: "Bẩm Hoàng Hậu nương nương. Nguyên nhân của sự tình cũng bởi vì cẩu tặc Hộc Tư Chánh kia".

Tiêu Hoàng Hậu ngạc nhiên hỏi: "Hộc Tư Chánh đại nghịch bất đạo, không phải đã bị Thánh Thượng giết rồi sao?"

"Hộc Tư Chánh tuy chết, nhưng người vì hắn mà liên lụy thật sự không ít" Lý Thế Dân bi phẫn nói: "Hoàng Hậu nương nương, Cao Sĩ Liêm thế bá trước kia cũng cùng hắn có tới lui, không nghĩ đến Thánh Thượng…"

"Thế Dân" Lý Uyên lớn tiếng nạt.

Lý Thế Dân ho khan một tiếng, sửa lời, "Hoàng Hậu nương nương, bởi vì Hộc Tư Chánh mà Cao thế bá cũng đã bị liên lụy, mấy ngày trước hắn trong lúc vô ý đã chống đối Thánh Thượng, Thánh Thượng nhớ lại chuyện Hộc Tư Chánh, đã đem hắn giam vào tử lao, bất cứ lúc nào cũng có thểm xử trảm, xin Hoàng Hậu nương nương khai ân, khuyên Thánh Thượng đôi câu. Hiện tại Cao thế bá mạng đã đường cùng, thần sợ toàn thiên hạ này chỉ có người là có thể khuyên bảo Thánh Thượng, xin Hoàng Hậu nương nương khai ân".

Tiêu Hoàng Hậu mày cau lại, thật lâu sau cũng không nói gì.
***

Tiêu Bố Y cùng Viên Lam sớm đã đến một căn phòng để nghỉ ngơi, Viên Lam sau khi đợi cung nữ ra khỏi cửa, đóng cửa phòng áp thấp thanh âm nói: "Bố Y ngươi thực kín miệng, bất quá quả thực đáng mừng, đã qua được cửa nhận thân này của Hoàng Hậu".

Tiêu Bố Y có chút cười khổ nói: "Viên huynh, ta cũng không phải là kín miệng, mà thật sự là gia phụ cho tới bây giờ cũng chưa từng nói chuyện này với ta".

Viên Lam có chút kinh ngạc, chỉ giương mắt nhìn Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Nói như vậy Hoàng Hậu nói đều là thật?"

"Cái gì thực giả ở đây?" Tiêu Bố Y rất kỳ quái.

"Hoàng Hậu nói phụ thân ngươi cũng không muốn gặp người, ngươi chẳng lẽ không có nghe thấy?" Viên Lam lắc đầu nói.

"Gia phụ vì cái gì mà không muốn gặp Hoàng Hậu?" Tiêu Bố Y hỏi lại.

Viên Lam nghẫm nghĩ rồi nói, "Ta bất quá cũng chỉ là phỏng đoán, bởi vì trước giang sơn Đại Tùy, thì Tiêu gia cũng đã ngồi trên cái ghé đó. Bất quá sau đó Tiêu gia suy sụp, con cháu tuy không cam lòng nhưng đa phần đều là hữu tâm vô lực, nhưng vẫn có người có ý niệm làm phản trong đầu".

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Ngươi nói gia phụ muốn làm phản, bởi vì tức giận Tiêu Hoàng Hậu làm Hoàng Hậu Đại Tùy, lúc này mới không muốn gặp mặt?"

Viên Lam gật gật đầu, "Không sai biệt lắm chính là ý này, bất quá ta nghĩ phụ thân ngươi đặt tên ngươi là Bố Y, hiển nhiên là đã đoạn tuyệt ý niệm mưu phản trong đầu, bất quá Tiêu Hoàng Hậu quá nửa là không có nghĩ như vậy?"

Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện Viên Lam tuy là thương nhân, nhưng ý nghĩ hết sức tỉnh táo, cũng là một nhân tài cực kỳ khó được, "Vậy Viên huynh cùng Tiêu Hoàng Hậu có quan hệ gì, lại có thể thỉnh được Tiêu Hoàng Hậu, ta xem người đối với ngươi mười phần cảm ân”.

Viên Lam khẽ cười nói: "Ta xem như là cơ duyên xảo hợp, năm đó Tiêu Hoàng Hậu bị cha mẹ ruồng bỏ, đưa đến nhà tổ phụ của ngươi" Hắn thật ra cũng rõ ràng quan hệ trong đó, Tiêu Bố Y chỉ có thể cười khổ, Viên Lam trầm ngâm nói tiếp: "Sau đó Tiêu Hoàng Hậu cũng tại đó mà quen với phụ thân ngươi, khi hắn là như là đại ca ruột vậy, ta sau này rất nhiều lần nghe Hoàng Hậu đề cập tới".

Nói tới đây Viên Lam có chút đỏ mặt, liếc nhìn Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y cười nói: "Khi ngươi đi cùng ta nghe được tên của phụ thân tên là Tiêu Đại Bằng, cũng may là nhớ rõ, bằng không ta cũng không nhận được thân thích này".

Viên Lam rất vui mừng, thầm nghĩ Tiêu Bố Y này thông tình đạt lý, không uổng công mình áp bảo trên người hắn. Phải biết rằng hắn biết rất nhiều chuyện, nhưng không có nói cho Tiêu Bố Y, lúc trước bất quá là kiêng kị, nhưng nhiều ít cũng có chút ý iấu diếm Tiêu Bố Y, nhưng Tiêu Bố Y cũng không để ý đến, ngược lại còn cảm tạ làm cho hắn thật sự trong lòng thoải mái, cảm thấy mình không có nhìn lầm Tiêu Bố Y này.

"Từ sau khi Hoàng Hậu rời khỏi nhà của tổ phụ ngươi, cũng chưa vào cung, mà đi tới nhà của mẫu cữu," Viên Lam nhẹ nhàng thở dài nói: "Ngươi đừng thấy Tiêu Hoàng Hậu hiện tại là vạn kim chi thể, nhưng nàng cũng là người trải qua khổ ải, nhà của tổ phụ ngươi cùng nhà của mẫu cữu đều nghèo khổ như nhau, nếu như không có Viên gia ta tiếp tế, Tiêu Hoàng Hậu cũng không thể sống cho đến khi gặp được Thánh Thượng".

Tiêu Bố Y đã hiểu được, Viên Lam làm mấy cái này tuyệt không phải là cơ duyên xảo hợp, mà là sớm đã có tầm nhìn xa. Hắn một khi đã đầu tư, cũng đã đoán được sẽ có hồi báo. Năm đó hắn đã sớm nhìn ra Tiêu Hoàng Hậu tuyệt không phải người phàm. Cho nên mới cho than sưởi ấm trong mùa đông giá rét, ngày nay đã có hồi báo.

"Hoàng Hậu mềm lòng, hơn nữa cực kỳ cảm ân" Viên Lam lại nói: "Ngươi xem nàng cho đến bây giờ vẫn nhớ tới phụ thân ngươi chưa từng quên, đó là người cực kỳ trọng tình nghĩa, nàng đối với ta cũng như vậy, bất quá ta thật ra cũng chưa bao giờ có yêu cầu gì, cho nên nàng ta mới không yên tâm. Do đó lần này ta tìm nàng ta, nàng ta mới có thể không chút do dự mà cho ngươi gặp mặt".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ngươi không phải là không yêu cầu. mà ngươi khi yêu cầu phải có tác dụng phát huy đến mức tận cùng, chỉ là Viên Lam làm như thế, chung quy cũng là vì Tiêu Bố Y hắn, cũng làm cho hắn cảm nhận sâu sắc thịnh tình của Viên Lam.

"Không biết Lý Uyên tìm Hoàng Hậu có chuyện gì" Tiêu Bố Y thuận miệng vừa hỏi, cũng không cho rằng Viên Lam sẽ trả lời được. Nhưng kết quả lại vượt ngoài dự kiến của Tiêu Bố Y, Viên Lam sau khi suy nghĩ liền nói: "Có thể là vì chuyện của Cao Sĩ Liêm không?"

"Cao Sĩ Liêm?" Tiêu Bố Y trong đầu mơ hồ có ấn tượng về cái tên này, lại nghĩ không ra ở đâu.

"Bố Y đối với triều đình không quen thuộc, nói tới Cao Sĩ Liêm ngươi có thể không rõ, nhưng Cao Sĩ Thanh chắc ngươi cũng thấy quen chứ" Viên Lam mỉm cười giải thích.

Tiêu Bố Y giật mình nói: "Chẳng lẽ Cao Sĩ Liêm cùng Cao Sĩ Thanh là huynh đệ. Nói như vậy Lý Uyên cùng Bùi phiệt quan hệ cũng không tệ?"

"Bố Y sao lại biết?" Viên Lam có chút kỳ quái.

Tiêu Bố Y cũng không giấu diếm, đem chuyện Lý Huyền Bá đội tuyết đến thăm Bùi Minh Thúy nói ra, Viên Lam gật đầu, "Bố Y nói cũng không sai, trong Lý phiệt Đông Đô, Lý Uyên không tính là gì, trong Lý phiệt chỉ chỉ có chút danh mà thôi, Thánh Thượng đối với hắn hay trêu chọc, cũng không đem hắn để ở trong lòng. Bất quá hai con trai của hắn Lý Huyền Bá cùng Lý Thế Dân là anh em song sinh, rất được Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương yêu thích, Bùi Minh Thúy cũng lớn lên bên cạnh Thánh Thượng, cho nên Bùi Minh Thúy thuở nhỏ đã quen với Lý Huyền Bá. Bởi vì tầng quan hệ này, Cao Sĩ Thanh mới có thể vì Bùi phiệt làm việc, thậm chí có thể nói là cánh tay phải của Bùi Minh Thúy".

Tiêu Bố Y có chút cảm khái quan hệ trong này quá phức tạp, loại quan hệ không chút gút mắc như mình cũng hiếm thấy. Suy nghĩ lại thì cũng không thể nói như vậy, bởi vì mình hình như đã là cháu họ xa của Hoàng Hậu, nói như thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, nếu cẩn thận mà tính, cho dù xa đến mức đại bác bắn không tới, thì mình cũng là anh em họ xa với Lý Thế Dân cũng không chừng. Ngẫm lại đường đường Thái Tông ngày sau là anh em họ của mình, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy không tệ.

"Bố Y, ngươi quá nửa sẽ cảm thấy ta có chút hám lợi" Viên Lam đột nhiên nói.

"Viên huynh sao lại nói như vậy?" Tiêu Bố Y kinh ngạc hỏi.

"Ta coi trọng năng lực của ngươi, không thể chờ đợi mà mượn sức ngươi, ta chỉ sợ ngươi ngoài miệng không nói, trong lòng nhiều ít cũng có chút phản cảm" Viên Lam nhẹ nhàng thở ra một tiếng, "Nhưng vô luận thế nào, ngươi vẫn là người có năng lực nhất mà ta những năm gần đây thấy được. Vô luận ngươi thích hay không thích Xảo Hề, ta cũng sẽ xem ngươi là bằng hữu".

Tiêu Bố Y có chút cảm động, "Viên huynh, ta vẫn xem ngươi là bằng hữu mà".

Viên Lam tinh thần rung lên, "Thật ra ta cũng như thế, người khác làm sao so được? Ngày nay ai mà không vì gia tộc của mình, ai mà không nghĩ đến con của mình? Sài Thiệu bên cạnh Lý Uyên kia không biết ngươi có quen không? Lý Uyên coi trọng gia thế cùng năng lực của hắn, hiện tại cũng cố ý chiêu hắn làm con rể. Lý Uyên coi trọng con của người khác, con hắn cũng là người tài hiếm thấy, cũng có người xem trúng. Thật ra ta xem trọng hơn chính là Lý Huyền Bá, người này văn võ toàn tài, đáng tiếc nhiều bệnh, cảm giác không biết có thể sống được bao lâu. Bất quá khi hắn sinh ra đã nghĩ hẳn phải chết, không nghĩ đến qua mười mấy năm mà vẫn còn sống. Lý Thế Dân này cũng không tệ, bất quá về phương diện văn thì còn kém hơn cả ta. Cao Sĩ Liêm vốn là đại viên trong triều, coi trọng Lý Thế Dân, hắn sớm đã đem cháu gái Tôn Vô Cấu gả cho Lý Thế Dân, hiện dù chưa nghênh thú, nhưng cũng không còn xa. Bố Y có nhớ khi ở mã ấp, khi Vũ Văn Hóa Cập nói tới Hộc Tư Chánh, Cao Sĩ Thanh có vẻ bất an?"

Tiêu Bố Y thoáng nghĩ lại, đã nhớ lại biểu hiện khác thường của Cao Sĩ Thanh lúc đó, "Chẳng lẽ Cao Sĩ Liêm trong triều có quan hệ cùng Tư Chánh? Cao gia nghe được Hộc Tư Chánh bị giết, liền biết Cao Sĩ Liêm nhất định bị liên quan?"

Viên Lam gật đầu, "Bố Y nói không sai chút nào. Ta nghe nói Cao Sĩ Liêm rất hay đắc tội với Thánh Thượng, Thánh Thượng cũng hồ nghi, nhớ tới chuyện Hộc Tư Chánh, đã mượn có đem Cao Sĩ Liêm nhốt vào đại lao, hắn hôm nay xem như chí thân của Lý Thế Dân, Lý Thế Dân lại được Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu sủng ái, lần này Lý Uyên dẫn hắn đến, tám chín phần mười là nhờ vào sự sủng ái của Lý Thế Dân, mà cầu cho Cao Sĩ Liêm".

Tiêu Bố Y khẽ cười khổ, thầm nghĩ Viên Lam này thực không đơn giản, phân tích sự tình nhẹ nhàng mà đi vào vấn đề, kiến thức lại uyên bác, bản thân mình về sau cũng phải học tập từ hắn nhiều hơn mới được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét