Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 147: Mảnh mai rùa thứ ba (2)


Chương 147: Mảnh mai rùa thứ ba (2)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)

Tiêu Bố Y gật đầu, cảm giác đối với Lý Kiến Thành cũng không tệ. Sau khi vào phòng Lý Huyền Bá, phát hiện phòng này phi thường cổ quái, cũng có thể nói là đơn giản. Bởi vì trừ một chiếc giường cùng một cái bàn ra, cũng nhìn không ra vẻ gì là phòng ở, cả phòng tràn ngập sách vở, trúc giản, thậm chí còn có một khối mai rùa lớn!...

  Tiêu Bố Y sớm ra khỏi cửa, chỉ sợ Viên Xảo Hề tỉnh lại sẽ xấu hổ, đối với cô gái rất dể đỏ mặt này, trong lòng hắn cũng rất có hảo cảm.

Khi đi vào Lý phủ, thì vẫn còn sớm. Lý phủ này không phải chỗ của Lý Tĩnh, cũng không phải là phủ đệ của Lý Mẫn, mà là chỗ của Lý Uyên. Hắn lần này đến, cũng không phải muốn gặp Cao tổ thái tông trong tương lai, mà chủ yếu là muốn gặp Lý Huyền Bá.

Hắn hiện tại thân là Thái Phó Thiếu Khanh, quan tuy chưa là gì, chỉ nuôi ngựa mà thôi, nhưng quan bậc cũng không kém Lý Uyên, đi vào Lý phủ cũng không tính là cao gì, thậm chí có thể nói là cấp cho Lý Uyên mặt mũi. Dù sao Lý Uyên tuy có quan hệ với Thánh Thượng, Tiêu Bố Y hắn cùng Dương Quảng cũng là thân thích, càng huống chi mấy tháng này nếu luận hồng nhân trước mặt Thánh Thượng, Tiêu Bố Y tuyệt đối phải xếp trước Lý Uyên.

Hắn khi bắt đầu chẳng qua chỉ muốn buôn bán ngựa, hoặc đi ôm đùi Lý Uyên. Cho dù Lý Uyên cùng mình không mấy hợp tính, hắn cũng lo lắng mượn sức Lý Thế Dân trước. Hiện Lý Thế Dân còn rất trẻ, lại nghe nói người này sau khi trở thành Đường Thái tông, cho dù bị Ngụy Chinh chỉ vào mặt mắng cũng không giận, khác hẳn với Dương Quảng. Ngươi không nói tới mắng Dương Quảng, chỉ cần ngươi không hợp với tâm tư của hắn, hắn cũng có thể sẽ chém đầu của ngươi. Lý Thế Dân so với Dương Quảng, cũng xem như là quân vương tính tình đỡ hơn? Nhưng thế sự rất nhiều thứ không theo ý của người, hắn muốn đi mượn sức Lý Thế Dân, nhưng lại đắc tội với tỷ phu của hắn, Lý Uyên muốn dùng ngựa của Lý Tĩnh, nhưng hôm nay Nguyệt Quang cũng đưa đến phủ của mình. Hắn hiện tại cho dù muốn mượn sức, nhưng xem ra quan hệ với hai cha con này càng lúc càng xa, hơn nữa đa có tích oán. Cái này còn chưa tính là gì, tuy hắn hiện tại không ảnh hưởng, nhưng cảm thấy đắc tội vợi vị Hoàng Thượng trong tương lai dù sao cũng là chuyện không hay gì. Hắn hiện tới chỗ này, cũng có suy nghĩ kéo gần lại quan hệ với hai người này.

Đến Lý phủ, phát hiện đại môn đã mở rộng, đình viện hạ nhân bận rộn công việc lui tới, Tiêu Bố Y có chút do dự, không biết bọn họ đang làm cái gì, mình đến đây có quấy rầy hay không, đang do dự thì phía sau có một thanh âm nói: "Không biết đại nhân tới có việc gì?"

Thanh âm ôn hòa điềm tĩnh. Tiêu Bố Y nghe xong xoay người lại, nhìn thấy một người đẹp trai cao lớn, mặt mũi ôn hòa, khi nhìn thấy Tiêu Bố Y đi tới trên mặt có vẻ ngạc nhiên nói: "Đại nhân chính là Tiêu Thiếu Khanh Thái Phó tự?"

Tiêu Bố Y biết hắn nhìn y phục mà đoán ra, khẽ cười nói: "Đúng vậy, còn không biết huynh đài họ gì?"

Người nọ tuổi chưa đến ba mươi, xem ra có vẻ lão thành, Tiêu Bố Y xưng hô huynh đài cũng là vì thế.

Người nọ ánh mắt lại kinh ngạc, "Nghe Huyền Bá nói, Tiêu đại nhân khiêm tốn khoát đạt, người lại tuấn lãng phi thường, quả thật là nhân vật trong đời mới thấy, hôm nay được gặp, mới biết được đều không phải là hư ngôn".

"Lý huynh nói như vậy sao?" Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, thầm nghĩ Lý Huyền Bá này thật ra cũng đánh giá cao mình.

Người nọ mỉm cười ôm quyền thi lễ nói: "Tại hạ là con cả của Lý gia Lý Kiến Thành, hôm nay được gặp Tiêu đại nhân, thật sự là tam sinh hữu hạnh. Đại nhân đến tìm Huyền Bá? Ta nghe Huyền Bá nói, đại nhân chẳng những vui tính, hơn nữa kiến thức cao minh, cho nên Huyền Bá mới muốn mời đại nhân tới một chuyến, để giải đáp nghi hoặc?"

Tiêu Bố Y nghe đến đó đã xác định một điểm, Lý Huyền Bá cùng Lý Kiến Thành quan hệ không tệ, bằng không cũng sẽ không biết mình vì Lý Huyền Bá mà đến, "Ta chỉ nghe thấy hắn nói tốt, chẳng lẽ hắn không nói gì xấu ta sao?" Tiêu Bố Y áp thấp thanh âm, ra vẻ thần bí nói.

Lý Kiến Thành kinh ngạc, nhìn thấy vẻ cười trong mắt Tiêu Bố Y, giật mình nói: "Có, đương nhiên là có, hắn nói Tiêu đại nhân làm người có chút quá thông minh, vì thế thoạt nhìn có chút ngu xuẩn, cũng chính là cái gọi là đại trí giả ngu, cho nên bảo ta ngàn vạn lần đừng để Tiêu đại nhân làm cho mê hoặc".

Tiêu Bố Y nhịn không được lắc đầu, "Lý huynh cũng thật hay đùa".

"Vậy mời Tiêu đại nhân đi theo ta," Lý Kiến Thành xưng hô Tiêu Bố Y là đại nhân, nhìn thấy hắn còn trẻ, cũng không câu nệ, kéo tay hắn đi vào phủ đệ Lý gia, hạ nhân nhìn thấy, đều cung kính nói: "Đại công tử mạnh khỏe".

Lý Kiến Thành thuận miệng phân phó hạ nhân vài việc, đều có quan hệ tới tế điện, Lý Kiến Thành hướng tới Tiêu Bố Y giải thích: "Tiêu đại nhân, hôm nay là này tế gia mẫu, hạ nhân đang chuẩn bị, chỉ sợ ta cùng Huyền Bá trong chốc lát đều không thể phụng bồi. Bất quá chừng canh giờ nữa, cũng muốn mời Tiêu đại nhân uống chén rượu".

"Ồ, ta đến cũng không đúng lúc," Tiêu Bố Y có chút áy náy nói: "Mong đại công tử thứ lỗi".

"Tiêu đại nhân không biết, thì có trách gì?" Lý Kiến Thành lắc đầu nói: "Nói đến rất nhiều người đụng tới việc này đều có sự kiêng kị, mong Tiêu đại nhân không cần để ý mới được".

Hai người vừa đi vừa nói, đi tới một gian phòng, Lý Kiến Thành nhẹ nhàng gõ cửa phòng hỏi: "Huyền Bá có đó không? Tiêu đại nhân đến tìm".

Hắn hỏi một tiếng, phòng không có tiếng ai, Lý Kiến Thành đẩy cửa phòng ra xem, lắc đầu nói: "Huyền Bá không ở đây, mời Tiêu đại nhân đợi một lúc, ta đi tìm hắn".

Tiêu Bố Y gật đầu, cảm giác đối với Lý Kiến Thành cũng không tệ. Sau khi vào phòng Lý Huyền Bá, phát hiện phòng này phi thường cổ quái, cũng có thể nói là đơn giản. Bởi vì trừ một chiếc giường cùng một cái bàn ra, cũng nhìn không ra vẻ gì là phòng ở, cả phòng tràn ngập sách vở, trúc giản, thậm chí còn có một khối mai rùa lớn!

Trúc giản chất như núi, sách tán loạn chung quanh, giống như Lý Huyền Bá khi đọc sách thì nhớ tới cái gì đó, liền đi đọc cái gì khác. Rất khó tưởng tượng hắn bị bệnh như vậy, thế nhưng lại là người thích đọc sách như thế.

Tiêu Bố Y khi trông thấy khối mai rùa, trong lòng nghĩ tới thiên thư, trong giây lát lại cảm thấy có chút buồn cười, dưới sự nhàm chán lật vài quyển sách, phần lớn đều không hiểu. Thiên văn địa lý, bói toán tinh tượng, nhìn thấy liền làm cho người ta choáng váng đầu óc. Trên bàn có mấy tờ giấy, mặt trên viết mấy chữ, Tiêu Bố Y nhìn thoáng qua, lập tức nhận đi ra, Hoàng, Tuế, Ngô, Vạn…

Khi thấy mấy chữ này ở trên bàn, Tiêu Bố Y không biết vì sao, trong lòng rất là cổ quái, mỗi lần hắn có loại cảm giác này, đều cảm thấy băn khoănư nhưng lại không hiểu tại sao, Tiêu Bố Y cau mày, chỉ suy nghĩ đến nguồn gốc phát ra sự nghi hoặc.

Thư phòng không có vấn đề, sách vở không có vấn đề, chữ trên giấy to như móc câu, lực thấu cả giấy, Tiêu Bố Y không hiểu thư pháp, nhưng nhìn qua cũng cảm thấy người này viết rất tốt, đây là thư phòng của Lý Huyền Bá, thuyết minh chính là Lý Huyền Bá viết mấy chữ này. Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy, đột nhiên nghĩ tới chỗ nghi hoặc!

Mấy chữ này lại là chữ giản thể, cũng chính là những chữ khi hắn ở trên Vũ Đức điện đã từng viết qua!

Khi đó hắn viết Lợi tại đương đại, Công tại thiên thu, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Lúc trước nếu bảo hắn viết một chữ vạn theo kiểu chữ cổ này, đã là cố hết sức, muốn nói lập tức bảo hắn viết ra chữ tuế theo kiểu chữ cổ, đó là đánh vỡ đầu hắn cũng khó mà viết ra được. Hắn tại Vũ Đức điện, trước thì viết mấy chữ này không được, sau cũng ráng viết cho có hình có dạng, trừ hai chữ Ngô Hoàng ra, mấy chữ còn lại chắc là Ngu Thế Nam dựa theo nét chữ mà đoán ra, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, Lý Huyền Bá lại có thể đem mấy chữ này của hắn nhớ mà viết lại, hơn nữa chiếu theo những chữ giản thể này, hắn không ở tại Vũ Đức điện, làm sao nhớ rõ mấy chữ này, thư pháp của hắn rất tốt, vì sao lại phải viết những chữ giản thể này, hắn muốn nghiên cứu cái gì?

Khi Tiêu Bố Y nhìn mấy chữ này trên giấy, nghi hoặc càng thêm mãnh liệt, chợt nghe được cửa phòng có tiếng động, quay đầu nhìn lại, phát hiện Lý Huyền Bá cũng đang nhìn mình, hai má như lửa, ánh mắt cũng bình tĩnh.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y đứng ở trước tờ giấy, Lý Huyền Bá chậm rãi đi tới, "Nghe nói Tiêu huynh tìm đến, lại vừa lúc ta đi an bài chút chuyện, đã chậm trễ đón tiếp Tiêu huynh, mong đừng trách".

Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Ta là theo hẹn mà đến, lại không biết là ngày tế bá mẫu, có chỗ không tiện, cũng phải mong mọi người lượng thứ".

Lý Huyền Bá chậm rãi lắc đầu, "Tiêu huynh quá khách khí rồi, bất quá ta thực phải bái tế mẫu thân, gia huynh gia phụ đều đang đợi, ta…"

"Vậy ngươi hãy đi đi" Tiêu Bố Y nói: "Lý huynh nếu thực không rảnh, không bằng ta đổi sang ngày khác lại đến bái phỏng".

"Chỉ mời Tiêu huynh đợi một lát thôi," Lý Huyền Bá lắc đầu nói: "Thật ra tế điện, ừm, thì Tiêu huynh cũng không nhất định phải đợi".

Lý Huyền Bá trong giọng điệu nhiều ít có chứa sự thỉnh cầu, Tiêu Bố Y không tiện cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu. Lý Huyền Bá có chút vui mừng, vội vàng ra ngoài, Tiêu Bố Y cho tới bây giờ chưa từng thấy Lý Huyền Bá có khi lại vội vàng như thế, không khỏi tò mò, ánh mắt lại dừng ở trên giấy, lại trăm mối không thông.

Hạ nhân sau khi dâng trà lên liền rời khỏi phòng của Lý Huyền Bá, Tiêu Bố Y uống khi trà lạnh, cửa phòng lại có tiếng động, tiếng ho nhẹ của Lý Huyền Bá truyền tới, đi vào cũng chỉ một mình hắn, Lý Kiến Thành không có đi theo.

"Ta biết Tiêu huynh nhất định rất kỳ quái tại sao ta viết mấy chữ này?" Lý Huyền Bá chắc sau khi tế điện xong, liền đi vào không có che che dấu dấu, lập tức nói ra nghi hoặc trong lòng Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y gật đầu, "Lý huynh biết là tốt rồi".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét