Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 139: Ta là tham quan, ta sợ ai (1)


Chương 139: Ta là tham quan, ta sợ ai (1)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, cái tay Tần Thúc Bảo này dẫu sao cũng là kẻ danh bất hư truyền, hiểu được nhân tình thế sự, so với gã thô lỗ như Trình Giảo Kim khá hơn nhiều, rất nhiều chuyện không phải là không làm được, nhưng tốc độ cũng có hạn, nếu cứ với thái độ này của Trình Giảo Kim, đoán chừng gặp phải Vũ Văn Hóa Cập, đợi đến rùa lớn lên cũng không thể lo liệu xong cho ngươi đâu...

Đang lúc Bố Y trầm ngâm, chợt nghe ở cửa truyền đến một âm thanh: “Các ngươi một người cũng không có, một người cũng không thấy, rốt cục hôm nay chịu gặp chúng ta, thực là đã biết Hoàng đế lão…”

Một người khẽ quát: “Giảo Kim”.

“Ta nói là hôm nay đám Thiếu Khanh các ngươi thực là đã biết Hoàng đế lão đại không hài lòng, chỉ e bị ngài trách phạt, hôm nay không thể không gặp chúng ta sao?”

Tiêu Bố Y mỉm cười, hai kẻ vừa tới dĩ nhiên đó là Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim. Tần Thúc Bảo là người chín chắn, hay lo nghĩ, suy nghĩ thấu đáo, Trình Giảo Kim tuy là kẻ tùy tiện nhưng cũng là kẻ ngoài thì thô mà trong thì tinh, luôn luôn có thể tự bào chữa, xem ra cũng thật không dễ để quản được gã, loại người như Trần Giảo Kim này mà bắt gã ngậm miệng so với chặt đầu hắn có khi hắn còn khó chịu hơn.

Tiêu Bố Y đứng dậy nghênh tiếp, chắp tay nói: “Hai vị vất vả rồi, mời ngồi, mời ngồi”.

Trình Giảo Kim bĩu lòi cả môi bước tới, vốn tưởng là gặp được Thái Phó Thiếu Khanh sẽ làm cho y xấu hổ một phen, ai ngờ lại gặp Tiêu Bố Y đang mỉm cười nhìn mình, cái cằm thiếu chút nữa đã đập xuống chân.

“Tiêu Bố Y, sao lại là ngươi? Đám Bí Thư Tỉnh các ngươi lại bần hàn như thế, chỗ làm công cũng không có, phải chạy đến Thái Phó tự làm việc hay sao?”

“Đại nhân đang ở đây, không được vô lễ” Thừa Hoàng Lệnh nhíu mày, thấp giọng quát.

Tần Thúc Bảo xoay chuyển tầm mắt, chợt nhận ra quan phục của Tiêu Bố Y, kinh ngạc nói: “Tiêu huynh chính là Thái Phó Thiếu Khanh sao?”

“Hả?” Trình Giảo Kim thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, “Thúc Bảo, ngươi đùa có phải không, Thái Phó Thiếu Khanh là chức quan tứ phẩm, Giáo Thư Lang bất quá chỉ là một chức quan nhỏ tí tẹo cửu phẩm, hắn võ mông ngựa, vỗ đít lừa, đít lạc đà cũng đâu có thể là Thái Phó Thiếu Khanh được, Tiêu Bố Y, ngươi đừng có tưởng ngươi khoác quan phục vào…”

Tần Thúc Bảo dùng sức lôi lại cánh tay của Trần Giảo Kim, thấp giọng nói: “Giảo Kim, nếu ngươi còn nói lung tung, lần sau ta sẽ không dẫn ngươi theo nữa”.

Trình Giảo Kim ra dấu ngừng lại, chỉ có điều cứ chằm chằm nhìn Tiêu Bố Y từ trên xuống dưới, hơi chút kinh ngạc, thái độ của hắn nửa nghiêm chỉnh, nửa chế nhạo, có đánh chết cũng không tin tay Tiêu Bố Y này lại là Thái Phó Thiếu Khanh.

“Tần huynh nói không sai” Tiêu Bố Y cười cười, “Chỉ là Thái Phó Thiếu Khanh ta mới nhậm chức được mấy ngày gần đây. Biết hai vị huynh đài sẽ đến điều ngựa. Nên hôm nay cố ý ở chỗ này chờ đợi”.

“Thì ra là Thái Phó Thiếu Khanh à?” Tinh thần Trình Giảo Kim rốt cuộc cũng phục hồi lại.

Tiêu Bố Y cười cười, chuyển chủ đề, “Phê văn (tài liệu đã được phê duyệt) của Binh bộ đã tới chưa?”

Tần Thúc Bảo cũng kinh ngạc, nén lòng lại, lấy ra phê văn Binh bộ đưa cho Tiêu Bố Y, cung kính nói: “Tiêu đại nhân, hôm trước yết kiến Thánh thượng xong, hôm qua ta đã đến Binh bộ lãnh nhận phê văn. Bây giờ, tất các mặt quân lương, khí giới, chiến mã đều thiếu hụt, kính xin Tiêu huynh sớm ngày lo liệu cho xong công vụ để thỏa lòng ngóng trông”.

Lúc nói đến chuyện chính sự, Trình Giảo Kim cũng bắt đầu nghiêm túc, không kịp hỏi Tiểu Bổ Y hắn làm sao lại mà lên nhanh đến vậy, thành khẩn nói: “Giáo Thư Lang, không không, phải gọi là Thiếu Khanh, nói thế nào thì chúng ta cũng là không uống không quen biết. Ngài thăng quan, tính tình cũng không nên theo đó mà kiêu căng ra chứ”.

“Kêu Điển Cứu Lệnh tới đây” Tiêu Bố Y cười cười nhìn phê văn trong tay, bên trên có viết xin điều năm trăm con chiến mã, trong lòng đang cân nhắc.

Triệu Thành Bàng vội vàng đi tìm Điển Cứu Lệnh. Sau khi Thiện Tu Văn tới, gã cung kính hỏi: “Đại nhân có chuyện gì phân phó?”

Tiêu Bố Y đưa phê văn cho Thiện Tu Văn, “Năm trăm con chiến mã đến khi nào thì chuẩn bị xong?”

Thiện Tu Văn tiếp lấy phê văn, trên mặt lộ ra vẻ khó xử: “Bẩm đại nhân, phải cần thêm mấy ngày”.

“Cần thêm mấy ngày sao?” Trình Giảo Kim bực cả mình, “Ta tới đây đã gần một tháng trời, ngươi có biết trong một tháng này Trương tướng quân trên chiến trường phải bán mạng vào sinh ra tử, giữa đại tuyết băng phong mà giao chiến với đám tặc binh không hả? Bây giờ Hoàng thượng đều đã nói giao cho các ngươi xử lý chuyện này, các người cứ lề mà lề mề, có tin ta đến bẩm với Hoàng thượng lũ các ngươi làm ăn tắc trách, chém bay đầu nhà ngươi không?”

Thiện Tu Văn nhìn về Tiểu Bố Ý, nét mặt lộ rõ vẻ khó khăn, gã cũng không tin loại người như Trình Giảo Kim có thể gặp được Hoàng thượng, hơn nữa, cũng chẳng có gì phải khó xử, cứ theo phép công mà làm, sợ quái gì tay Trần Giảo Kim uy hiếp.

Tiêu Bố Y gật đầu, “Điển Cứu Lệnh, ngươi giải thích cho bọn họ xem tại sao phải cần mấy ngày đi”.

“Theo như thông lệ, chiến mã của việc tiễu trừ phiến loạn đều do địa phương cung cấp” Thiện Tu Văn cười khổ nói, “Bất quá do là gần đây trên đường cũng chẳng có mấy yên ổn nên lượng ngựa năm nay chuyển đến Đông Đô là rất ít. Bởi vì đây là tình huống đặc thù của Trương tướng quân, tình huống đặc thù tất có cách xử lý đặc thù, lúc này mới điều ngựa ở Đông Đô, tuy nhiên muốn Đông Đô điều cho ngựa, lại phải có Binh bộ chuyển công văn, Thái Phó tự báo lên thông tin chi tiết cho các mã trường, sau đó lại cần Giá bộ do Binh bộ quản lý đến thẩm tra kiểm nghiệm, sau đó nữa lại cần đến Thái Phó tự xử lý một vài sự việc khác, Giá bộ cũng phải được thông qua, đi qua đi lại thật là tốn thời gian”.

Trình Giảo Kim đang muốn nổi giận, chợt Tần Thúc Bảo ngay đó kéo lại, ôm quyền nói với Tiêu Bố Y: “Mạt tướng biết đại nhân chắc chắn đã tận lực xử lý, chỉ có điều xin đại nhân làm nhanh chút nữa”.

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, cái tay Tần Thúc Bảo này dẫu sao cũng là kẻ danh bất hư truyền, hiểu được nhân tình thế sự, so với gã thô lỗ như Trình Giảo Kim khá hơn nhiều, rất nhiều chuyện không phải là không làm được, nhưng tốc độ cũng có hạn, nếu cứ với thái độ này của Trình Giảo Kim, đoán chừng gặp phải Vũ Văn Hóa Cập, đợi đến rùa lớn lên cũng không thể lo liệu xong cho ngươi đâu.

“Tình huống đặc thù tất có cách xử lý đặc thù” Tiêu Bố Y gõ chỉ nhè nhẹ cái bàn, nhưng quan uy lại mười phần. Trình Giảo Kim trông thấy thật muốn lộn tiết, chỉ cảm thấy thằng điểu nhân trước mặt này làm ăn lôi tha lôi thôi thật là phiền toái. Tần Thúc Bảo sớm cũng biết cơn giận của gã này, khẽ giữ lấy tay của gã.

Tiêu Bố Y ngó hành động của hai kẻ nọ, trong lòng thấy tức cười, hắn sớm đã có ý mượn sức hai kẻ này để Thiện Tu Văn nói ra điều khó xử, bất quả chỉ là làm thêm ngoài giờ mà thôi, “Trương tướng quân hăng hái chiến đấu đẫm máu ngoài xa trường bảo vệ quốc gia, ta hận không thể đi theo giết địch cùng ngài, nếu có thể trợ giúp, kiên quyết sẽ tìm mọi cách trợ giúp Trương tướng quân”.

Thiện Tu Văn thấy Tiêu Bố Y hiên ngang lẫm liệt, đang nghĩ hỏi hắn nói năng ra làm sao, bỗng nhiên Tiêu Bố Y đứng lên nói: “Điển Cứu Lệnh, buổi trưa hôm nay ngươi trước tiên phải đem thông tin chi tiết mới nhất về đám ngựa chuyển đến Giá bộ, còn ta phải cùng Tần Thúc Bảo, Trình Giảo Kim tới Giá bộ khơi thông đống sự tình còn lại trước, tất cả sự vụ cần song hành xử lý, Thừa Hoàng Lệnh, Điển Cứu Lệnh xong xuôi làm thành hai bản, ngươi đến Binh bộ xin phê chuẩn, ngoài ra một bản thì đưa đến Giá bộ, xem xem có thể mau chóng xử lý tốt hay không để hai vị tướng quân đây sớm ngày lên đường”.

Điển Cứu Lệnh và Thừa Hoàng Lệnh liếc mắt nhìn nhau, đối với việc vị đại nhân này an bài cũng rất tin phục, trước kia bọn họ làm đơn tuyến, Tiêu Bố Y đem sử dụng qua kỹ thuật nho nhỏ dây chuyền sản xuất song song thời hiện đại khiến bọn họ cảm thấy rất mới lạ. Tần Thúc Bảo cảm khái nói: “Phương pháp song hành của Tiêu đại nhân thật sự là trước nay chưa hề có, Thúc Bảo bội phục”.

“Ta thấy cũng bình thường thôi” Trình Giảo Kim phát ra giọng điệu khôi hài.

Tiêu Bố Ý cũng chẳng để bụng. Trước tiên dẫn Tần Thúc Bảo và Trình Giảo Kim đến Giá bộ, Trình Giảo Kim tuy rằng không phục việc Tiêu Bố Y tuổi còn trẻ mà đã có được một địa vị cao là Thái Phó Thiếu Khanh, nhưng cũng bị vẻ nhiệt tình của hắn làm cho xúc động, lời nhảm cũng vơi đi chút ít. Bọn họ đều là thủ hạ của Trương Tu Đà, bất quá ngày nay là một Thiên tướng, phải vào sinh ra tử, trái ngược hẳn với thằng ranh miệng còn hôi sữa Tiêu Bố Y, khó tránh có chút không phục.

Sau khi đến Giá bộ, trông thấy Lý Tĩnh, Lý Tĩnh nhìn thấy Tiêu Bố Y bèn chạy tới. Không kìm được nét vui mừng: “Bố Y, sao ngươi lại tới đây? Ta nghe nói ngươi được phong là Thái Phó Thiếu Khanh, hãy còn chưa kịp tới chúc mừng”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Dù đệ là Thái Phó Thiếu Khanh hay Giáo Thư Lang thì trong mắt nhị ca chẳng phải đều như nhau sao? Nhị ca à, ở đây có văn thư của Binh bộ, huynh xem rồi xử lý thế nào thì mau chóng mà làm đi”.

Một câu nói tùy ý của hắn khiến cho trong lòng Lý Tĩnh khoan khoái hẳn, theo gã cả đời là Hồng Phất Nữ, hiểu rõ gã nhất lại là Tiêu Bố Y. Gã không thích a dua nịnh nọt, giờ đây chức tước trong mắt gã đã phai nhạt đi nhiều. Kết giao cùng Tiêu Bố Y đó là sự việc vui sướng nhất trong mấy ngày qua. Tiêu Bố Y thoạt nhìn so với gã bận rộn hơn nhiều, bất quá mỗi lần tìm đến chỉ là uống rượu tán ngẫu, lần này tìm đến vì công vụ thì mới là lần đầu.

Nhìn lướt qua phê văn, Lý Tĩnh phân phó thủ hạ một tiếng, thủ hạ gật đầu đi ra cửa, Lý Tĩnh nói: “Bố Y, Giá bộ chúng ta phải kiểm kê chi tiết việc cung cấp cho Thái Phó tự các ngươi. Sau đó tuyển chọn chuẩn bị ngựa, theo thự tự mà kiểm kê, ghi chép có trong hồ sơ. Bố Y, nếu dựa theo quy củ, thì còn cần phải chờ văn thư từ Điển Cứu Lệnh của Thái Phó tự các ngươi mới phải”.

Trình Giảo Kim tuy rằng oán giận loại quy chế rườm rà này, nhưng thông qua lời nói của Lý Tĩnh cũng biết Tiêu Bố Y làm đúng nguyên tắc, thấy hắn quen người của Giá bộ, ở một bên nói: “Trong luật pháp cũng có tình người, tẩu chìm thúc kéo bàn tay, sự việc cấp bách thì cũng phải có cách khác”.

Gã nói lung tung, Lỹ Tịnh nhìn gã một cái, thầm nghĩ kẻ thô thiển này nói hươu nói vượn, chợt lại liếc vào văn thư, trước mắt sáng ngời, “Chẳng lẽ vị này chính là Trình Công một trong ba mãnh tướng thủ hạ của Trương tướng quân?”

“Trình Công thì không dám nhận, Trình Giảo Kim chính là ta” Trình Giảo Kim tùy tiện nói: “Bất quá ngươi nếu biết ta, ta nghĩ vụ điều ngựa này nên xét theo tình hình cụ thể mà xử lý?”

Ánh mắt Lý Tĩnh nhìn về phía Tần Thúc Bảo nói: “Vị này chắc là Tần Công một trong ba mãnh tướng dưới trướng Trương tướng quân?”

Thấy gã gọi khách khí, Tần Thúc Bảo cũng ôm quyền thi lễ nói: “Tại hạ là Tần Thúc Bảo, không rõ đại nhân làm sao nhận ra?”

Lý Tĩnh đong đưa tấm văn thư cười nói: “Trên đây có viết đại danh hai vị, cho nên ta mới biết”.

Trình Giảo Kim kỳ quái hỏi: “Trên công văn có đại danh của bọn ta, thế nếu trên đó không có tên của ta, ông làm sao phân biệt ta chính là Trình Giảo Kim mà không phải Tần Thúc Bảo”.

Lý Tĩnh mỉm cười nói: “Người ta đều nói Trương tướng quân võ công cái thế, binh tướng thủ hạ đều là dũng mãnh tuyệt luân. Ba mãnh tướng của Trương tướng quân khiến tặc phỉ sợ hãi, ba vị tướng đó là Tần Thúc Bảo, La Sĩ Tín và Trình Giảo Kim. Tần Thúc Bảo trầm ổn cơ trí, La Sĩ Tín dũng mãnh can đảm, Trình Giảo Kim thì.....

“Trình Giảo Kim thì tùy tiện, nổi tiếng lỗ mãng vô địch hả?” Trình Giảo Kim hỏi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét