Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 136: Nổi tiếng (2)


Chương 136: Nổi tiếng (2)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)

Ba Thự lệnh đành lại phải ghìm ngựa, thầm nghĩ Tiêu đại nhân này thực uy danh lan xa, phỏng chừng lại là ở Vũ Đức điện nhìn thấy vị Tiêu đại nhân này đại triển thần uy tới mời uống rượu, chỉ là vừa thấy vị đang đến kia, đều lắp bắp kinh hãi, nhất tề xuống ngựa thi lễ: "Hạ quan ra mắt Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu"...

  Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ta tuy là Thái Phó Thiếu Khanh, không có việc gì cũng sẽ không nhàn rỗi đi tới Tử Vi thành nhàn, các ngươi sao đều hỏi một câu như vậy?

"Mạt tướng không nên hỏi" Phùng Nghị Trung nhìn thấy Tiêu Bố Y không nói, nhìn thoáng qua thuộc hạ phía sau hắn, "Lần trước tại Vũ Đức điện Tiêu đại nhân đại triển thần uy, mạt tướng đối với võ công của Tiêu đại nhân mười phần khâm phục".

Ba Thự lệnh vốn đang cảm thấy đại nhân này chỉ bình thường, nhưng lại thấy cấm vệ cùng Lang tướng Vũ hầu phủ trong cung đều đối với Thiếu Khanh tất cung tất kính, đều cảm thấy là chuyện rất có thể diện. Trước kia Vũ Văn Hóa Cập chỉ mượn sức bởi quan hệ với Thánh Thượng, đối với thủ hạ thấy không thuận mắt là ra tay đánh mắng, Tiêu đại nhân này tuy thích trốn tránh trách nhiệm, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy so với Thiếu Khanh trước kia thì mạnh hơn rất nhiều.

"Không có chuyện gì quan trọng, Phùng đại nhân có việc sao?" Tiêu Bố Y phản khách làm chủ hỏi.

"Không biết Tiêu đại nhân tối mai có việc gì không? Mạt tướng muốn mời đại nhân một lần" Phùng Lang tướng có chút chờ mong, "Mong Tiêu đại nhân chớ gọi ta là đại nhân, thật sự có chút muốn giết ta".

Tiêu Bố Y quay đầu lại hỏi Đan Tu Văn, "Điển Cứu Lệnh, tối mai ta có việc gì không?"

Đan Tu Văn thiếu chút nữa hộc máu, thầm nghĩ sao lại là câu này?

"Hồi đại nhân, tối mai người việc công thì không có, nhưng mới vừa rồi người mới đáp ứng Tôn thân vệ tối mai uống rượu".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ lão tử đương nhiên nhớ rõ, bất quá là mượn miệng thuộc hạ ngươi nói một chút, để tránh Phùng Lang tướng nói ta làm cao mà thôi, "Ồ, là như thế, ngươi xem ta hồ đồ mất rồi, đảo mắt đã không nhớ rõ, Phùng Lang tướng, vậy thực có chút có lỗi, để xem về sau rảnh rỗi hãy nói?"

Phùng Lang tướng có chút mất mác, lại ôm quyền nói: "Một khi đã như vậy, vậy tối mốt tìm đến đại nhân có được không?"

Tiêu Bố Y chỉ có thể gật đầu, "Để xem tình hình ra sao, Phùng Lang tướng, ta thật ra rất muốn cùng loại hào kiệt như các người uống cho thống khoái, đúng rồi, thích khách ám sát Lý đại nhân có tin tức gì hay chưa?"

Phùng Lang tướng cười khổ lắc đầu, "Vẫn không thu hoạch được gì, tại hạ chỉ sợ quá kỳ tìm không thấy thích khách, chỉ có thể chờ ở trên trách phạt, được rồi, đại nhân đang có việc, mạt tướng cũng không làm chậm trễ".

Tiêu Bố Y ôm quyền cáo từ cùng Phùng Lang tướng, thàm nghĩ tầm nã Lịch Sơn Phi là chuyện của Vũ hầu phủ, ngươi tìm ta uống rượu, chỉ sợ là túy ông ý không tại rượu, muốn bắt Lịch Sơn Phi, ta cũng không cách nào.

Vừa đi được một lát, bên tai lại truyền đến một tiếng hô, "Tiêu đại nhân".

Ba Thự lệnh đành lại phải ghìm ngựa, thầm nghĩ Tiêu đại nhân này thực uy danh lan xa, phỏng chừng lại là ở Vũ Đức điện nhìn thấy vị Tiêu đại nhân này đại triển thần uy tới mời uống rượu, chỉ là vừa thấy vị đang đến kia, đều lắp bắp kinh hãi, nhất tề xuống ngựa thi lễ: "Hạ quan ra mắt Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu".

Lần này Tiêu Bố Y không có làm cao, lập tức trở người xuống ngựa thi lễ nói: "Quốc cữu gia, người gọi ta là đại nhân chính là muốn giết ta".

Ba Thự lệnh trong lòng chỉ nói cấp trên này thực hèn hạ vô sỉ, thấy người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, vốn tưởng rằng hắn cái gì cũng không hiểu, cùng người khác hi hi ha ha. Nhưng xem ra, hắn so với ai khác đều biết nhiều hơn.

Người đến rõ ràng là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu Tiêu Vũ, cũng chính là đệ đệ của Tiêu Hoàng Hậu. Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu là một tán quan, không làm việc, Tiêu Bố Y hiện tại cũng là Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, chỉ lấy bổng lộc nên vốn hai người là bình cấp.

Tiêu Vũ là Quốc cữu, người khác đều không dám dễ dàng đắc tội.

Tiêu Vũ cũng trở người xuống ngựa, mỉm cười đỡ lấy Tiêu Bố Y không cho thi lễ, "Bố Y, ngươi hiện tại là Thái Phó Thiếu Khanh, quan vị trên ta, ta không gọi ngươi là Tiêu đại nhân thì kêu là cái gì?"

Tiêu Bố Y chỉ cười khổ, "Ta tính là đại nhân gì, cung phải luận bổn phận. Tiêu thúc thúc chính là trưởng bối của ta, lại gọi ta là đại nhân, ta trở về chỉ sợ sẽ bị cha ở nhà cho ăn đòn".

Tiêu Vũ nghe được hắn kêu một tiếng Tiêu thúc thúc, không khỏi ha ha cười to, "Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử ngươi phát hiện ngươi phi thường cẩn thận, không nghĩ đến lại khôi hài như thế, thế nào, gần đây có bề bộn nhiều việc không? Có rảnh đi thăm cô cô của ngươi đi, người chỉ sợ ngươi bề bộn công việc không thể dứt ra được, không tiện đi tìm ngươi, ta hôm nay gặp ngươi, thuận tiện hỏi luôn".

Ba Thự lệnh bị dọa mặt không còn chút máu, lúc này mới hiểu được thì ra Thiếu Khanh này lai lịch cực trâu, Hoàng Hậu lại là cô cô của hắn, trách không được cho dù là Vũ Văn gia đều bị hắn dẫm lên.

"Không có đâu, thời gian tới sẽ đi thăm cô cô" Tiêu Bố Y tự nhiên có một cô cô, trong lòng quái dị, nhưng vẫn thuận theo mà nói: "Qua vài ngày nữa nhất định là đi thăm cô cô, hai ngày nay có quá nhiều việc, nếu không cũng đã…"

"Vậy cũng không cần," Tiêu Vũ vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, "Nhớ thường xuyên đi là được, ta thực xem trọng ngươi," Lại liếc mắt nhìn mấy thủ hạ của hắn, Tiêu Vũ áp thấp thanh âm, "Bố Y, Thánh Thượng có vài lần cũng nhắn đến ngươi, nói cái đầu ngươi không giống với những người khác…"

Tiêu Bố Y cười khổ, "Cho dù không giống, thì chặt xuống cũng chỉ cùng một chỗ".

Tiêu Vũ gật đầu, "Ngươi biết điểm ấy ta cũng an tâm, Thánh Thượng đối với ngươi cũng rất có hảo cảm, cũng là chuyện lạ, Bố Y, ngươi cứ làm việc cho tốt, tiền đồ sẽ không thể hạn lượng".

Tiêu Vũ lại cùng Tiêu Bố Y chuyện trò một lát, lúc này mới cáo từ rời đi. Nhưng Tôn Thiếu Phương, Phùng Lang tướng, Quốc cữu ba người như vậy tìm tới, ba Thự lệnh mới biết được Thái Phó Thiếu Khanh gần đây thật sự là rất nổi, càng thu lại sự khinh thị, thêm phần kính sợ.

Tiêu Bố Y đột nhiên nhớ tới một việc, "Vô Ưu công chúa này vì sao muốn học cưỡi ngựa?"

Tiễn Mục khép nhẹ hai mắt nói: "Hồi đại nhân, công chúa vì sao lại muốn học cưỡi ngựa, chúng ta làm sao dám hỏi?"

"Vô Ưu công chúa là người thế nào?" Tiêu Bố Y lại hỏi.

Trương Tường lại nói một câu, "Hồi đại nhân, Vô Ưu công chúa là người thế nào, thuộc hạ chúng ta làm sao dám bình phẩm?"

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Tốt lắm, tốt lắm, không tệ, không tệ".

Ba Thự lệnh nhìn nhau, không biết Thiếu Khanh này là khích lệ hay là châm chọc. Mấy người tiến vào thâm cung, chỉ thấy cung điện chằng chịt, đều im lặng mà cẩn thận đi, một nén nhang sau mới tới được trước cung điện của công chúa, đều xuống ngựa, Tiêu Bố Y nhìn thấy tuyết đọng ở trước cung điện đã rửa sạch lộ ra con đường, dấu chân lại ít, thầm nghĩ cung điện này xem ra cũng có chút tịch mịch.

Trước cung điện có hai cung nhân đứng, Tiêu Bố Y báo thân phận, cung nhân tiến vào thông báo, chỉ chốc lát đã dẫn bọn họ vào hoa viên phía sau gặp công chúa, một đường đi tới, tuyết trắng một màu, mùi hương thầm truyền tới, cung nhân đều không mấy, Tiêu Bố Y cau mày, thấy ba thủ miệng câm như hến, cũng không tiện hỏi nhiều.

Mới đến hậu hoa viên, chợt nghe một nữ tử lớn tiếng nói: "Thừa Hoàng Lệnh, người tuyết ngươi làm không đẹp, làm lại lần nữa".

Tiêu Bố Y nghe được thanh âm trong lòng chợt động, đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy một nữ tử che mạng đang ngồi một mình ở trong đình, nghe được tiếng bước chân ngẩng đầu nhìn ra, Tiêu Bố Y ánh mắt sắc bén, xem rõ ràng thấy hai mắt của nữ tử rất linh hoạt, hai điểm đen lấp lánh, tư thái cũng đẹp, chỉ là xem thế nào, nữ nhân này đều là cô đơn tịch mịch, ưu sầu tâm tỏa, làm sao mà có bộ dáng Vô Ưu?

Hô Thừa Hoàng Lệnh làm người tuyết rồi vỗ tay cười to, rõ ràng chính là nha hoàn ngày đó gặp khi Lý Trụ Quốc bị hành thích. Tiêu Bố Y thầm cân nhắc, rồi chậm rãi tiến lên, một người dáng người tầm thước, mặt mày sầu khổ đang đạp đổ một người tuyết để làm lại. Bên cạnh hắn có một hồng mã đang đứng thản nhiên trong tuyết.

Nha hoàn cũng nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn tới, lớn tiếng nói: "Ngươi là ai?"

Tiêu Bố Y thầm nghĩ người này còn hay quên hơn mình, cũng sửa lại khuôn mặt tươi cười nói: "Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y tới vấn an công chúa, làm phiền thông báo một tiếng".

Hắn chẳng qua chỉ làm bộ dáng, để qua cửa này mà thôi, không nghĩ đến nha hoàn liếc mắt cao thấp dò xét Tiêu Bố Y, "Ngươi chính là Thái Phó Thiếu Khanh Tiêu Bố Y?"

Tiêu Bố Y mặt không đổi sắc, vẫn cười nói, "Không sai".

"Hay cho ngươi một Thái Phó Thiếu Khanh" Nha hoàn chỉ tay, "Thuộc hạ của ngươi không tận trách nhiệm, làm ngã công chúa, ngươi hiện tại đã tới rồi, đã là sơ sẩy chức trách, công chúa thân thể ngàn vàng, hiện không thể nhúc nhích, ngươi nói ngươi phải bị tội gì?"

Bốn Thự lệnh đều dám giận mà không dám nói, Tiêu Bố Y rốt cuộc thu liễm nụ cười, lạnh lùng nói: "Thừa Hoàng Lệnh sơ ý làm bị thương công chúa, theo lý nên phạt ănngj, ta thân là Thái Phó Thiếu Khanh, không thể tránh trách nhiệm. Chỉ là ta là mệnh quan triều đình, cho dù có sai, cũng phải Thánh Thượng biết được, Hình bộ hạ công văn, Đại lý tự đến thẩm tra mới là đúng luật Đại Tùy, ngươi chỉ là một nha hoàn bên cạnh công chúa mà thôi, không biết quan mấy phẩm, chức trách là gì? Một nha hoàn ngươi chỉ vào mệnh quan triều đình mà hoa tay múa chân, hỏi phải bị tội gì, có biết luật Đại Tùy hay không, hay là người ở bên cạnh công chúa không có học đạo lý làm hạ nhân?"

Nha hoàn sửng sốt, ngậm miệng không nói gì.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét