Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 125: Hành thích (3)


Chương 125: Hành thích (3)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)

"Hắn sau khi hét lớn một tiếng, một quyền ‘phành’ một phát đánh lên cột cờ bên cạnh tửu lâu. Cây cột cờ lớn bằng miệng bát, đã bị hắn một kích đánh gãy, mọi người ngạc nhiên khó hiểu, nhưng đều kinh hãi nắm tay hắn cứng và mạnh, chỉ thấy Tiêu Bố Y huơ nửa cây cột cờ tiến ra đón, ngựa hí dài dựng thân lên, ‘phành’ một tiếng đã bị cây cột cờ của hắn đánh thẳng vào thân mà ngã ập xuống đất."...

Mọi người kinh hãi, không kịp ngăn cản, chỉ thất thanh hô lên: "Có thích khách!"

Thích khách áo trắng như tuyết, trên mặt đeo một cái mặt nạ đồng, lập lòe hàn quang, Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn thấy cũng thất thanh kêu lên: "Chẳng lẽ là Lịch Sơn Phi?!"

Dương Đắc Chí cả kinh nói: "Hắn muốn giết Lý Trụ Quốc?!"

Trong khẩu khí của hắn tràn đầy vẻ khó tin, đơn giản là Lý Trụ Quốc cùng Lịch Sơn Phi một tại miếu đường, một tại thảo mãng, Lịch Sơn Phi xuất hiện tại quan ngoại, lần này sao lại đến kinh thành ám sát Lý Trụ Quốc?

Nhưng sự thật trước mắt làm cho hắn không thể không tin, bóng trắng mơ hồ như tuyết, thế tới như sấm, lượn trong không trung như chim ưng, chân điểm vài cái đã từ trên nóc nhà hạ xuống, rẽ qua đám hộ vệ mà bổ nhào tới trước cái kiệu lớn!

Hộ vệ liên tục hô quát, trường thương đâm tới, cũng ngăn trở không được thế tới như điện của hắn. Thích khách người đến kiếm đến, gầm lên một tiếng, một kiếm đã đâm vào trong kiệu, phát ra một tiếng ‘ đinh’ vang lớn, cả con phố tĩnh lặng, bông tuyết nhẹ bay, mọi người trong một khắc này đều dừng hành động lại, khó có thể tin nhìn thích khách.

Thích khách trong mắt cũng hiện ra vẻ hồ nghi, quát lớn một tiếng, cổ tay vừa lật, kiệu đã bị hắn bổ thành hai nửa, đỉnh vàng bị hắn mạnh mẽ đánh bay ra không trung, giữa không trung châu ngọc bay múa, rất là hoành tráng.

Chỉ là người nọ sau khi bổ kiệu ra, sắc mặt đại biến, hắn mới vừa rồi đâm ra một kiếm, đã phát hiện không đúng. Sau khi một tiếng ‘đinh’ vang lên, thứ hắn đâm trúng không phải là thân thể con người, mà như là thiết bản vậy! Chờ hắn bổ kiệu ra mới phát hiện, thứ đâm trúng quả nhiên là thiết bản, hắn một kiếm sau khi đánh bể kiệu thì mới phát hiện, trước mặt ngoại trừ thiết bản ra, thì không còn ai khác.

Không chờ hắn suy nghĩ nhiều, chung quanh đã liên tục vang lên tiếng hô quát, binh sĩ đã sớm dùng trường thương đoản đao vây tới, cũng có mấy người che ở trước kiệu, mưa gió không lọt. Thích khách trường kiếm trong tay liên tục huy lên, lực tay rất mạnh, đánh bay mấy thanh trường thương đâm tới, dưới chân mạnh mẽ liên tục lui về phía sau, nhưng muốn tiến sát kiệu thì đã muôn ngàn khó khăn.

Thích khách không rõ trong kiệu vì sao lại có một cái thiết bản, ba người Tiêu Bố Y ở trên lầu thì thấy rất rõ, khi một kiếm của thích khách đánh vào kiệu, mọi người ở trên lầu đều thấy có một người tránh ở sau thiết bản, chắc là trong kiệu vốn có cơ quan, hoặc là Lý Mẫn ngày thường làm nhiều chuyện xấu, cho nên ở trong kiệu lúc nào cũng có phòng bị. Khi vệ binh kêu lên có thích khách, hắn đã sớm buông thiết bản, lúc này mới tránh thoát một kích trí mạng.

Tiêu Bố Y liên tục kêu đáng tiếc, bởi vì người nuôi ra đứa con ngang ngược như vậy tuyệt đối cũng không phải là kẻ tốt gì, hắn tránh được một kiếp, xem như ông trời đui mù. Thích khách này ban ngày dám đến ám sát, thật sự là kẻ tài cao gan lớn.

"Hắn hình như không phải Lịch Sơn Phi kia" Dương Đắc Chí nhìn thấy trên tửu lâu không có ai, thì áp thấp thanh âm nói.

Thích khách một kích không trúng, cũng không muốn lui bước, có lẽ cũng hiểu được đạo lý này, xem ra đối với Lý Trụ Quốc đã sớm hận đến cốt tủy. Chỉ là do dự một chút, thì đã lâm vào khổ đấu, binh sĩ đã sớm liều mạng xông tới ngăn cản, thích khách giây lát đã lâm vào trùng vây. Dương Đắc Chí tuy khâm phục thích khách này đảm lượng, nhưng có động cũng không dám động. Hắn biết với thân thủ của mình, hai ba binh sĩ vây lại là đã chạy trối chết rồi, Tiêu Bố Y lại càng không thể động, Hòe mập cũng không thể động, chỉ hỏi: "Lịch Sơn Phi chẳng lẽ còn có mấy người?"

Dương Đắc Chí nói hàm hồ, Tiêu Bố Y lại hiểu rõ, lúc trước Lịch Sơn Phi sử đao trong trận chiến đêm mưa đó, sau có Lục An Hữu cho người giả Lịch Sơn Phi, cũng là dùng đao, mà Lịch Sơn Phi là giả cũng khiến cho Tiêu Bố Y thực hoài nghi Lịch Sơn Phi trước cũng có phải là thật hay không.

Đều biết Lịch Sơn Phi là đạo tặc, xuất quỷ nhập thần, không ai có thể bắt được, mọi chuyện xấu mọi người đều đổ lên đầu Lịch Sơn Phi, nhưng đều hiểu được Lịch Sơn Phi thiện dùng trường đao, người này dùng kiếm, giả Lịch Sơn Phi cũng đã có sơ hở rất lớn.

"Ai biết là có mấy" Dương Đắc Chí ở trên lầu lắc đầu nói: "Vô luận hắn là người nào. Nhưng nếu còn không đi, ta chỉ sợ chẳng những giết không được Lý Trụ Quốc, chỉ sợ mạng của hắn cũng phải để lại nơi này".

Dương Đắc Chí nói còn chưa dứt, thích khách kia đã nổi giận gầm lên một tiếng, lăng không nhảy lên, muốn lướt qua vệ binh trước kiệu. Vệ binh bảo hộ đều kinh hãi, bất giác đều nhất tề đề phòng. Người nọ vừa nhảy lên, trong không trung bỗng nhiên biến chuyển, một cước đá bay một hộ vệ, thuận thế đoạt lấy trường thương, hét lớn một tiếng, "Lịch Sơn Phi ở đây, người nào dám cản!"

Hộ vệ có lẽ không biết Lịch Sơn Sơn Phi là người nào, nhưng lại bị tiếng quát của hắn làm giật mình, thì trong lúc này người nọ đã lên ngựa xông về phía đầu phố. Hộ vệ đều biết nếu để cho người này bình yên chạy trốn, chỉ sợ người ở đây đều bị trách phạt, nên đều nhất tề hô lên một tiếng, nhất thời có bảy tám thanh trường thương giao nhau đâm tới!

Thích khách nhân trên ngựa cũng bị trói buộc tay chân, trường mâu chỉ đỡ được vài thanh trường mâu đam tới, vội vàng né qua được một thanh trường thương khác. Chỉ là trường thương như rừng, không thể hoàn toàn né hết được, đã bị một thương đâm trúng vai, một thương đâm trúng bụng, trường mâu trong tay rơi xuống đất, đầu vai máu chảy ra thành dòng!

Tiêu Bố Y trên lầu trông thấy, trong lòng bi ai, chỉ sợ người này sẽ chết ở chỗ này. Hắn có muốn cứu cũng không được, cho dù thực có thể viện thủ, cũng tuyệt đối không thể ra tay. Sự phân nặng nhẹ trong đó hắn cùng Dương Đắc Chí đều biết. Mấy người đi lên lầu, tửu bảo, tiểu nhị, chưởng quầy đều thấy, chỉ cần điều tra, hắn cho dù có thể trốn được thì hắn cũng không thể cứu được mọi người. Nếu ra tay, chỉ sợ những gì tích lũy trong nửa năm nay không còn một mảnh.

Thích khách bị trúng hai thương, gầm lên một tiếng, trường kiếm tung bay, đã chặt gãy trường thương đâm trúng bụng, tay phóng ra, trường kiếm đã bay ra như điện, đâm chết vệ binh đột kích.

Vệ binh đam thương trúng đầu vai thích khách, không kịp rút thương, đã cảm thấy trước ngực lạnh ngắt, toàn thân vô lực mà gục xuống đất, trường thương trên tay vẫn rung rung cắm ở trên vai thích khách.

Thích khách đưa tay rút ra, máu phun như suối ra ngoài, sau khi rút trường thương ra thì nổi giận gầm lên một tiếng, dùng sức phóng ra đâm chết một người. Thích khách cả người đầy máu, ngược lại kích phát cuồng tính, một mâu phóng ra, trường kiếm đã mất, tay không tấc sắt, lại rống giận phóng về phía trước, các vệ binh tuy có chức trách cũng bị sự liều mạng của hắn làm cho hoảng sợ, ghìm ngựa lui về phía sau một bước, đã tạo nên lỗ hổng cho thích khách thoát khỏi trùng vây.

Thích khách đánh giết ra khỏi trùng vây, không chút do dự, phóng ngựa chạy như điên, các vệ binh phục hồi tinh thần lại, nhất tề hô lên một tiếng, một số lưu lại, mặt số binh sĩ khác đuổi theo sát không tha.

Thích khách thúc ngựa trong giây lát đã vọt tới bên cạnh kiệu của công chúa, mấy kiệu phu nhìn thấy hắn xông tới đều là hoảng sợ, hô hoán: "Bảo hộ công chúa".

Kiệu phu luống cuống tay chân, muốn nâng kiệu lên chạy đi, không ngờ bốn người tâm ý tuy tốt, lại không đồng lòng, đồng thời nâng kiệu lên nhưng dùng sức lại hoàn toàn ngược nhau, hai người không mạnh bằng đã ai ui một tiếng, đã ngã lăn ra đất.

"Thiếu đương gia, không ổn rồi" Hòe mập hô một tiếng, phát hiện Tiêu Bố Y đã biến mất, không khỏi hoảng sợ, "Đắc Chí, Thiếu đương gia đâu?"

Dương Đắc Chí trong mắt kinh hãi, chỉ nhìn xuống dưới lầu, Hòe mập nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện Thiếu đương gia không biết từ khi nào đã ở dưới lầu, đưa tay đỡ cái kiệu muốn ngã xuống đất, không khỏi hoảng sợ nói: "Thiếu đương gia đi xuống thế nào vậy?"

Hắn không thấy rõ, Dương Đắc Chí lại thấy rõ ràng, hắn thấy Tiêu Bố Y thân hình chợt lóe, đã lướt qua lan can, đây là lầu hai, địa thế không thấp, hắn vốn nghĩ Tiêu Bố Y đuổi chó lại giẫm phải phân, không nghĩ đến Tiêu Bố Y đưa tay chụp lấy trụ cờ bên cạnh tửu lâu, như viên hầu mà theo cột cờ hạ xuống, vừa lúc đỡ lấy kiệu.

Tiêu Bố Y thân nhẹ như yến, Dương Đắc Chí thấy cũng kinh ngạc, không biết mấy tháng không gặp, hắn làm sao học được võ công cao minh như vậy!

Dương Đắc Chí bất chấp kinh ngạc võ công của Tiêu Bố Y, chỉ lo lắng hắn đi làm cái gì, chẳng lẽ muốn giúp thích khách này một tay? Nhưng hắn nếu giúp thích khách, chỉ sợ mọi người cũng không ai yên ổn cả, chẳng lẽ muốn chyaj trốn khỏi Đông Đô. Trong tích tắc này Dương Đắc Chí đã suy nghĩ cả trăm ngàn thứ trong đầu, cũng không có cái nào hữu dụng!

Tiêu Bố Y đỡ lấy kiệu, kiệu phu đều ngẩn ra, thầm nghĩ tiểu tử này khí lực thật lớn, trong giây lát mọi người lại kinh ngạc, thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống, Tiêu Bố Y sau khi đã được kiệu, lại gầm lên một tiếng, "Phản tặc chớ chạy!"

Hắn sau khi hét lớn một tiếng, một quyền ‘phành’ một phát đánh lên cột cờ bên cạnh tửu lâu. Cây cột cờ lớn bằng miệng bát, đã bị hắn một kích đánh gãy, mọi người ngạc nhiên khó hiểu, nhưng đều kinh hãi nắm tay hắn cứng và mạnh, chỉ thấy Tiêu Bố Y huơ nửa cây cột cờ tiến ra đón, ngựa hí dài dựng thân lên, ‘phành’ một tiếng đã bị cây cột cờ của hắn đánh thẳng vào thân mà ngã ập xuống đất.

Lầu trên lầu dưới, kiệu phu vệ binh nhìn thấy Tiêu Bố Y dũng mãnh như thế, đem cả chiến mã đang xông tới đánh ngã, đều cảm thấy hoảng sợ, trong lúc nhất thời quên cả suy nghĩ. Ngựa tuy đã ngã, thích khách lại gầm lên một tiếng mà nhảy vọt lên, hướng tới Tiêu Bố Y lăng không mà giết tới.

Tiêu Bố Y hét lớn một tiếng, đem cây cột quét ngang, hổ hổ sinh uy, người nọ không dám đỡ, mũi chân khẽ điểm đã giẫm lên trên cột cờ, Tiêu Bố Y giận dữ, "Phản tặc, còn không chịu hàng" Hắn quát lớn một tiếng, dùng sức rung cây cột lên, xem ra muốn đem người kia hất xuống, không nghĩ đến người nọ mượn lực sử lực, nương theo lực rung của Tiêu Bố Y mà nhảy lên nóc lầu. Tiêu Bố Y đại hận, gầm lên một tiếng, đã đem cả cây cột phóng ra, chỉ là hắn sử lực không chính xác, khi phóng ra đã đâm trúng lan can tửu lâu, làm cho lan can lửa lâu vụn gỗ bay tán loạn, một kích này của hắn kình đạo sung túc, nhưng độ chuẩn xác thì quá kém.

Trong không trung máu rơi như mưa, người nọ hiển nhiên đã bị thương không nhẹ, người ở trên mái nhà, thân hình phóng đi mấy cái đã không thấy bóng dáng.

Vệ binh lúc này đã thúc ngựa đuổi tới, nhìn thấy người nọ ở trên đỉnh lầu, không khỏi nhìn nhau, hô một tiếng đã thúc ngựa dọc theo phố mà đuổi theo. Mới vừa rồi người nọ một đường thúc ngựa, bọn họ cũng không lo chạy mất, đây là thành Đông Đô, cửa thành luôn có vệ binh trấn thủ, ngươi còn có thể chạy đi đâu? Chỉ là Tiêu Bố Y vừa ra tay, người nọ đã lên nóc lầu, bọn họ kỵ binh đã không có đất dụng võ, cũng chỉ còn biết đuổi theo.

Tiêu Bố Y nhìn thấy người nọ lên trên nóc lầu, mày cau lại, xem ra đại hận muốn đuổi theo phản tặc, chỉ là không thể nhảy lên nóc lầu như người nọ. Đột nhiên trong lòng chợt động, ánh mắt của Tiêu Bố Y nhìn lên trên, phát hiện có hai người đang chạy ngược hướng của phản tặc, tốc độ cực nhanh, thật thủ hiếm thấy. Tiêu Bố Y mắt tinh, đã nhận ra đó là hai người mới vừa rồi sử dụng thần ngữ trên tửu lâu, không khỏi thêm tâm sự.

"Tráng sĩ, ngươi là ai?" Đột nhiên bên cạnh có tiếng gọi, Tiêu Bố Y quay đầu nhìn lại, thấy nha hoàn đang cau mày nhìn mình, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét