Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 130: Quan uy (2)


Chương 130: Quan uy (2)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)

 Tiêu Bố Y lắc đầu, "Tôn Thân vệ tìm ngươi có việc, ta sẽ không quấy rầy, Du thần y, đây là tiền thuốc" Hắn lấy một thỏi bạc đưa ra, tiền có chút dư thừa, cũng may đây là Đông Đô, nơi phồn hoa nhất Trung Nguyên, cho nên cũng không lo không có tiền thối lại. Du thần y con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, "Tiêu đại nhân, người xem thường ta sao vậy, chỉ chút thảo dược cần gì tiền? Người nếu đưa ta tiền, chính là không cho ta thể diện"...

 
Tới Đông Đô lâu như vậy, hắn nhiều ít cũng biết quan hệ trong này rất phức tạp, tân phiệt cựu môn câu tâm đấu giác, tính kế hãm hại tầng tầng bất tận, Lý Uyên còn đang cầm cờ, Vũ Văn Hóa Cập chỉ là một Bật Mã Ôn, Ngu Thế Nam bất quá cũng chỉ là một Bí Thư Lang, cho nên hắn cũng không dám xem nhẹ Tôn Thân vệ này. Càng huống chi hắn vẫn chưa từng xem nhẹ người khác, cho tới bây giờ đều là người khác xem nhẹ hắn.

"Tiêu đại nhân chắc là thấy ta lần đầu gặp mặt, lại quen thuộc như thế, khó tránh có chút không quen" Tôn Thiếu Phương nhìn ra nghi hoặc của Tiêu Bố Y, áp thấp thanh âm nói: "Thật ra trong nội tâm huynh đệ đối với Tiêu đại nhân đã sớm kính ngưỡng, cho nên hiện tại nhìn thấy, cũng khó tránh không tự kìm hãm được. Tiêu đại nhân đạm bạc danh lợi, lại quá nửa không biết, tin tức điện thí đã sớm truyền ra, chuyện Tổ Lang Tướng Tiêu đại nhân nói vậy cũng biết?"

Tiêu Bố Y bất động thanh sắc nói: "Ta không biết".

Tôn Thiếu Phương khẽ cười nói, "Đều nói Tiêu đại nhân trầm ổn lão luyện, hôm nay xem ra một chút cũng không giả. Tổ Lang Tưởng Giám môn phủ bởi vì đắc tội Tiêu đại nhân, hôm nay đã bị khiển trách tước chức, chức Giám môn phủ Lang tướng kinh đô cũng không không bổ sung, hiện tại tất cả mọi người của vệ phủ kinh đô đều nghị luận, nói Tiêu đại nhân qua điện thí, nhất định ít nhất là chức Lang tướng, mà cho dù là Giám môn phủ Lang tướng cũng rất có thể".

Tiêu Bố Y cũng cười nói, "Được các người ưu ái như vậy, chỉ sợ ta sẽ làm cho mọi người thất vọng".

"Tiêu đại nhân lời ấy là sao?" Tôn Thiếu Phương kinh ngạc nói.

"Các ngươi nghị luận như vậy, ta đối với việc này một chút cũng không biết. Chỉ sợ thực qua không nổi điện thí, làm không nổi Lang tướng…" Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi.

Tôn Thiếu Phương người cực kỳ thông minh, giây lát tỉnh ngộ, "Tiêu đại nhân nghĩ đến Thiếu Phương sớm đã đến nịnh hót, đến lúc đó sẽ thất vọng?"

Tiêu Bố Y đích xác có chút ý tứ này, lại chỉ lắc đầu, "Ta tuyệt không có ý này".

Tôn Thiếu Phương cười khổ nói: "Ý tứ nịnh thật ra cũng có một chút, bất quá quan trọng nhất chính là Cấm vệ quân chúng ta đều ngưỡng mộ đại danh của Tiêu đại nhân đã lâu. Ta hôm nay nhìn thấy, làm sao có thể bỏ qua? Đều nói Tiêu đại nhân võ công cực cao, không có khả năng không qua được điện thí, cho dù không làm Lang tướng, Tôn Thiếu Phương ta ngoại trừ tiếc nuối ra, cũng không có suy nghĩ mặt khác".

"Ta đa tạ Tôn Thân vệ đã ưu ái, chỉ bằng mấy câu nói này của Tôn Thân vệ, đã biết Tôn Thân vệ là người đáng kết giao" Tiêu Bố Y không biết hắn vì cái gì lại nhiệt tình như thế, cũng không muốn làm cho hắn thất vọng.

Tôn Thiếu Phương tinh thần rung lên, "Thật ra chúng ta cũng hy vọng Tiêu đại nhân không muốn đi làm Lang tướng Giám môn phủ".

"Vì sao?" Tiêu Bố Y rất nghi hoặc.

"Chỉ là bởi vì Cấm vệ quân chúng ta Lang tương cũng chưa đủ" Tôn Thiếu Phương cười giảo hoạt, "Đều biết Tiêu đại nhân có năng lực, huynh đệ cấm vệ quân chúng ta đều nghĩ, chỉ cần có người làm thống lĩnh, về sau cái gì cũng đều không sầu".

Tiêu Bố Y không nghĩ đến bản thân lại có năng lực như thế, không đợi nói cái gì, Du thần y đã đem bao lớn bao nhỏ đi ra, nặng nề đưa tới, "Tiêu đại nhân, thuốc này có ba phần, phương pháp thì Uyển Nhi cô nương đã biết, có cần ta đem giúp người không?"

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Tôn Thân vệ tìm ngươi có việc, ta sẽ không quấy rầy, Du thần y, đây là tiền thuốc" Hắn lấy một thỏi bạc đưa ra, tiền có chút dư thừa, cũng may đây là Đông Đô, nơi phồn hoa nhất Trung Nguyên, cho nên cũng không lo không có tiền thối lại. Du thần y con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, "Tiêu đại nhân, người xem thường ta sao vậy, chỉ chút thảo dược cần gì tiền? Người nếu đưa ta tiền, chính là không cho ta thể diện".

Tiêu Bố Y đành phải cho hắn thể diện mà đem bạc trở về, đưa bao thuốc lên hướng tới Tôn Thiếu Phương ra hiệu, Tôn Thiếu Phương đã sớm gật đầu, "Tiêu đại nhân, người đi trước có việc, ta cũng còn có chút chuyện khác".

Đợi khi nhìn thấy Tiêu Bố Y xoay người rời đi, Du thần y lúc này mới lau mồ hôi lạnh hỏi: "Tôn Thân vệ, Tiêu đại nhân này rốt cuộc có lai lịch gì, ta xem phục sức của hắn, bất quá chỉ là một tiểu quan cửu phẩm mà thôi, sao người lại đối với hắn tất cung tất kính như vậy?"

Tôn Thiếu Phương lắc đầu nói: "Ta cũng không biết có hắn có lai lịch gì".

"A?" Du thần y trợn mắt há hốc mồm.

"Nhưng chính vì không biết lai lịch mới thể hiện ra chỗ đáng sợ của hắn" Tôn Thiếu Phương có chút kính sợ nói: "Thái Phó Thiếu Khanh lợi hại sao, từ quan tứ phẩm, hồng nhân trong mắt Thánh Thượng, nhưng bởi vì hắn mà bị tước chức làm dân".

"A?"

"Tứ phẩm phu nhân Thượng lâm uyển lợi hại sao? Bởi vì đắc tội với hắn, bị Hoàng Thượng chém đầu".

"A?!"

"Ta có lợi hại không?"

"Thân vệ người đương nhiên lợi hại, chẳng lẽ Thân vệ người cũng đắc tội với hắn?" Du thần y hoảng sợ, thầm nghĩ ngươi tuy lợi hại, nhưng so với cái gì Thái Phó Thiếu Khanh cùng Tứ phẩm phu nhân dường như còn kém một chút.

"Vậy cũng không có" Tôn Thiếu Phương lắc đầu, "Ta tuy không tệ, nhưng cũng chỉ là một Thân vệ, nhìn thấy Lang tướng Giám môn phủ cũng phải tất cung tất kính, Tổ Lang Tương Giám môn phủ bởi vì đắc tội hắn, bị Thánh Thượng phạt gần chết, hiện đã không được sử dụng. Ngươi nói Tổ Lang Tương còn động vào hắn không được, ta nhìn thấy hắn còn có thể không cung kính?"

Du thần y sờ soạng cần cổ, thầm nhủ bản thân may mắn, thầm nghĩ mấy người này không có gì làm sao lại đi gây chuyện như vậy. Hắn không biết ba người này đều cùng vì một việc mà cùng bị xử lý, chỉ nghĩ Tiêu Bố Y là một vị Thái tử gia thường phục, nhìn thấy bất bình sẽ ra tay, thầm kêu cũng may mình đầu óc còn linh hoạt, chứ Tiêu Bố Y nói cái gì bẻ tay bẻ chân cũng không phải là hù dọa.
***

Tiêu Bố Y không đợi quay về nhà cỏ, đã thấy Uyển Nhi đứng ở trước cửa nhìn ra, thấy hắn xách bao thuốc đi tới, thì vui mừng vô cùng, vội vàng chạy tới, "Tiêu công tử, lại làm tốn tiền của người rồi".

Tiêu Bố Y cười lắc đầu, "Uyển Nhi, lần này cô nói sai rồi, Du thần y tâm tính thiện lương, một văn tiền cũng không có lấy".

"Sao lại có thể?" Uyển Nhi kinh ngạc nói, nàng đã từng bị Du thần y xem thường, biết nếu nói Du thần y tâm tính thiện lương, thì trên đời này phỏng chừng người tốt đã chết sạch hết rồi.

"Không có gì là không có khả năng, con người sẽ thay đổi" Tiêu Bố Y đã xốc rèm lên đi vào, "Hắn nói cô biết nấu thuốc?"

"Vâng," Uyển Nhi bất chấp nghi hoặc, tiếp nhận bao thuốc, đỏ mặt nói, "Tiêu công tử, tiền thuốc ta sẽ trả lại cho người".

Tiêu Bố Y cũng không trả lời, chỉ ngồi xuống nhìn tiểu đệ, "Tiểu đệ, còn lạnh không?"

"Vốn lạnh, nhưng nhìn thấy đại ca] ca thì không lạnh nữa" Tiểu đệ đang co rút ở trong mền, thế nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.

"Ồ, ta đây không phải so với lò lửa còn muốn lợi hại hơn chứ?" Tiêu Bố Y cười rồi nhìn hoàn cảnh xung quanh, có chút lắc đầu, nhưng không nói gì.

"Người so với lò lửa còn mạnh hơn nhiều, đại ca ca. Người về sau thường đến thăm ta được không?" Hai con mắt đen lay láy của tiểu đệ nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, tràn đầy khẩn cầu.

"Tiểu đệ, đừng làm loạn, Tiêu công tử có việc, làm sao thường tới đây được" Uyển Nhi nhẹ nhàng trách một câu, đã sớm cầm lấy cái nồi đất, nhanh chân nhanh tay cho thuốc vào bắc lên lò lửa.

Tiểu đệ bĩu môi, "Tỷ tỷ, tỷ cũng thích đại ca ca đến. Có phải không, bằng không tỷ sao ngày nào cũng nhắn đến đại ca ca?"

"Tiểu đệ" Uyển Nhi lớn tiếng nói, "Không được nói bậy".

Tiểu đệ thấy tỷ tỷ đỏ mặt, tràn đầy vẻ giận dữ, cũng không dám nói nhiều. Nó làm sao mà không biết tâm sự của tỷ tỷ, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ tức giận, trong lúc nhất thời cũng không dám nói cái gì. Tiêu Bố Y chỉ làm như không nghe thấy, cùng tỷ đệ hai người tùy ý nói chuyện đôi câu. mới muốn đứng dậy cáo từ, thì bên ngoài nhà cỏ có người cao giọng hô: "Tiêu đại nhân có trong đó không?"

Tiêu Bố Y nghe ra là thanh âm của Tôn Thiếu Phương, rất kinh ngạc, xốc màn cửa lên nói: "Tôn Thân vệ, có việc tìm ta?"

Tôn Thiếu Phương nhìn vào trong phòng, khẽ cười nói: "Tiêu đại nhân, ta đi vào có tiện hay không?"

"Ta chỉ sợ ngươi hiềm khí" Tiêu Bố Y tránh người ra, khó hiểu ngoài ý muốn.

"Tiêu đại nhân không xem ra gì, thì ta tính là gì, nào dám hiềm khí?" Tôn Thiếu Phương cười nói, cúi người đi vào, đưa mắt nhìn [mọi nơi, ánh mắt dừng lại trên người tiểu đệ, "Chính là vị tiểu huynh đệ này bị bệnh?"

"Vâng, đại nhân, chúng ta còn thiếu tiền Du thần y, xin nới cho hai ngày nữa" Uyển Nhi nhìn thấy Tôn Thiếu Phương quan phục tại thân, thắt lưng có yêu đao, không khỏi có chút khiếp đảm.

Tôn Thiếu Phương cười nói, "Du thần y nói không đòi tiền thuốc, cố tình nhắc vị cô nương này không quên" Sau khi dò xét mọi nơi, Tôn Thiếu Phương trong mắt có vẻ giảo hoạt, "Căn phòng ở chỗ này, có vẻ không hợp".

Uyển Nhi gấp giọng nói, "Đại nhân, cầu xin người, chúng ta chỉ ở đây qua mùa đông, đợi khai xuân nước sông giải đông, chúng ta sẽ đi ngay, phòng cũng sẽ dỡ xuống, người nếu hủy đi, ta, ta…"

Nàng lo lắng nói, mắt đỏ ngầu, tiểu đệ cũng ‘hừ’ lạnh một tiếng, "Tỷ tỷ, không cần cầu cẩu quan này, bọn họ ngoại trừ xảo trá ra còn biết cái gì?" Tiểu đệ tuy chưa lớn, nhưng biết sự tình cũng không ít, so với tỷ tỷ thì quật cường hơn nhiều.

"Tiểu đệ, im miệng" Uyển Nhi mắng: "Không được nói bậy".

Tiểu đệ có chút không phục nhìn Tôn Thiếu Phương, Tôn Thiếu Phương cũng không để ý, chỉ hỏi Uyển Nhi, "Ai xây nhà cỏ này cho cô ở?"

Uyển Nhi cầu cứu nhìn về phía Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y cười nói: "Vô luận là ai, không phải hảo tâm sao?"

"Cái gì hảo tâm. Ở trong một gian nhà cỏ, mùa đông lạnh như vậy, không phải muốn chết cóng sao?" Tôn Thiếu Phương thở dài nói: "Tiêu đại nhân quá nửa không biết, người giống như vị cô nương này tại thành Lạc Dương không tính là ít, chính là trời đông không thể kiếm sống, lúc này mới mượn mái hiên của nhà người ta xây nhà cỏ, quy củ tại Đông Đô không cho phép. Nhà này biết rõ vẫn cố phạm, lại thu của người nghèo không ít phí cho thuê, đợi đến khai xuân liền phá hủy, đến năm sau lại tiếp tục cho thuê, kiếm tiền của người nghèo".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét