Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 147: Mảnh mai rùa thứ ba (1)


Chương 147: Mảnh mai rùa thứ ba (1)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)

Viên Xảo Hề qua thật lâu sau, màu đỏ trên mặt không lùi, mà còn lan tràn đến tận cổ, "Nữ nhi không dám giấu diếm, nữ nhi tối hôm qua… tối hôm qua đã cùng Tiêu… Tiêu công tử… trên một giường"...

  Khi Xảo Hề tỉnh lại, mới phát hiện mình đang nằm trên giường của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y cũng không có nằm ở bên cạnh nàng, trên giường chỉ có một mình nàng, nhìn thấy hai nha hoàn cũng phục lên trên án mà ngủ, Viên Xảo Hề có chút sững sờ, chậm rãi ngồi xuống, phát hiện mình được đắp mền, rất ấm áp, chỉ là ngủ thiếp đi từ lúc nào, nàng cũng không biết.

Chỉ nhớ mình đợi Tiêu Bố Y, nghĩ tới nghĩ lui, mông mông lung lung tựa ở bên mép giường, không nghĩ đến vừa tựa xuống đã ngủ thiếp đi. Viên Xảo Hề tỉnh lại, hai nha hoàn cũng giạt mình, đều đứng lên nói: "Tiểu thư đã tỉnh".

"Hắn đâu?" Viên Xảo Hề lại đỏ mặt đỏ, ba chữ Tiêu Bố Y cũng không tiện nói ra.

"Tiêu công tử sáng sớm đã đi ra ngoài" Một nha hoàn nhanh miệng nói.

"Hắn tỉnh dậy, vậy các ngươi sao không đánh thức ta?" Viên Xảo Hề sốt ruột nói.

"Tiêu công tử không cho chúng ta đánh thức người" Một nha hoàn khác che miệng cười nói: "Tiểu thư, Tiêu công tử thực quan tâm tới người, hắn thấy người đang ngủ, liền đem người ôm lên trên giường, còn cẩn thận đắp chăn cho người, hắn tựa ở một bên đến khi trời mờ sáng, đã ra khỏi cửa, hắn bảo chúng ta ở đây chiếu cố cho người, chúng ta đợi người cho tới giờ cũng mệt, nên mới ngủ quên mất".

Viên Xảo Hề mặt lại đỏ lên, cúi đầu nói: "Hắn, hắn cùng ta vẫn ở trên một giường?"

Hai nha hoàn đều cười trộm, cũng gật đầu, "Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu công tử cùng tiểu thư đã ngủ cùng một giường" Các nàng đều cùng Viên Xảo Hề lớn lên từ nhỏ, hơn nữa tiểu thư này cũng không có uy nghiêm, đối đãi với các nàng cũng như tỷ muội, nên cùng tiểu thư không phân nặng nhẹ.

Viên Xảo Hề mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, tay chân không biết để đâu, thì thào lẩm bẩm: "Ta, ta…" Nàng xấu hổ khó có thể nói ra, chỉ nghĩ như vậy là phải cưới Tiêu Bố Y rồi. Nàng từ nhỏ đến giờ, đối với mấy cái này đều chưa hiểu được, chờ đợi bên cạnh một nam nhân say rượu đều là lần đầu tiên phá lệ, cùng nam nhân nói chuyện cũng là hiếm thấy, lần này cùng một nam nhân ngủ trên một giường. Những suy nghĩ này cuống quít quay cuồng xoay chuyển ở trong đầu.

Chỉ là sau khi biết những chuyện này phát sinh, Viên Xảo Hề trong lòng ngoại trừ xấu hổ, sợ hãi ra, còn có một loại thích thú. Nàng rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm, lại cũng biết không ít chuyện, nàng hiểu được phụ thân bề ngoài xem ra rất chừng mưch, thậm chí có chút yếu đuối, nhưng nếu thực quyết định một việc, tại Viên gia ai cũng không thể ngăn cản. Nàng đến chiếu cố Tiêu Bố Y say rượu, nhìn như ngẫu nhiên, lại là do phụ thân sắp đặt, loại tình huống này, cũng là do phụ thân sắp xếp sai? Viên Xảo Hề nghĩ vậy, trong lòng lại ngượng ngùng, bình thường tay cũng không có bị nam nhân chạm qua, lần này lại bị một nam nhân ôm lấy, lại còn cùng ngủ một giường, nhưng sao cảm giác gì cũng không có?

Các nha hoàn thấy tiểu thư xấu hổ, lần này không dám nói gì, đều biết tiểu thư này da mặt mỏng, vui đùa thì được, chứ dưới sự tình này mà cười đùa thì là hạ nhân không biết quy củ.

Viên Xảo Hề đứng dậy, nha hoàn đưa lên đưa nước nóng trang điểm sơ, nàng cũng không nói nhiều, ở trong phòng Tiêu Bố Y trang điểm sơ xong, nhìn mọi nơi, trong lạ lẫm lại dần dần quen thuộc, cửa phòng chợt kêu lên, nha hoàn mở cửa đều thi lễ nói: "Lão gia".

Viên Lam phất tay cho nha hoàn lui ra, ngồi đối diện Viên Xảo Hề, mặt cười cười.

Viên Xảo Hề có chút thấp thỏm, thấp giọng hỏi: "Phụ thân, người tìm con có việc sao?"

"Xảo Hề, con cảm thấy Tiêu Bố Y thế nào?" Viên Lam lập tức hỏi thẳng vào vấn đề.

Viên Xảo Hề cúi đầu, "Cha, nữ nhi không dám tự tiện làm chủ".

Viên Lam nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Xảo Hề, ta biết trước kia đối với con có hơi bạc đãi, đối với Nhược Hề có hơn, nguyên nhân thì con cũng biết, ta đối với nó vẫn có chút yêu thương nuông chiều, cũng khó tránh làm cho con trong lòng bất mãn".

"Phụ thân," Viên Xảo Hề đứng lên, "Con còn nhỏ, nhường cho tỷ tỷ cũng là nên làm, có cái gì mà nói bạc đãi? Phụ thân, Xảo Hề không có nửa câu oán hận".

Viên Lam khoát tay bảo Viên Xảo Hề ngồi xuống, lúc này mới nói: "Ta cũng biết con từ nhỏ tính cách đã nhu thuận, tuy Nhược Hề so với con lớn hơn một ít, nhưng xem ra ngược lại không bằng con. Nhưng nếu con nghĩ vi phụ lựa chọn Tiêu Bố Y cho con, con sẽ không có đường lựa chọn, vậy con sai lầm rồi. Con dù sao cũng là con ruột của vi phụ, ích lợi của Viên gia dĩ nhiên là ta phải lo lắng, nhưng hạnh phúc của con, cũng là chuyện phụ thân quan tâm như vậy. Vi phụ sẽ không bá đạo đến mức không cho con lựa chọn, bằng không khi Nhược Hề lúc trước phản đối ta đem Tiêu Bố Y giới thiệu cho nó, ta cũng không có quá mức tức giận. Đứa nhỏ này quá ngang ngược, chỉ cảm thấy người ta chọn nhất định không tốt, nhưng cơ hội chỉ đến có một lần, lựa chọn cũng chỉ có một lần. Trên đời này thực không có bán thuốc hối hận, con cùng Tiêu Bố Y ở chung một đêm, ta nghĩ đối với hắn nhiều ít cũng có chút hiểu rõ, con nếu cảm thấy hắn không tốt, hôm nay chỉ cần lắc đầu, vi phụ tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng".

Viên Lam ánh mắt lấp lánh, Viên Xảo Hề đầu cũng không ngẩng lên, giọng như muỗi nói, "Cha, nữ nhi còn có thể lựa chọn lắc đầu sao?"

Viên Lam ngẩn ra, "Vì sao?"

Viên Xảo Hề qua thật lâu sau, màu đỏ trên mặt không lùi, mà còn lan tràn đến tận cổ, "Nữ nhi không dám giấu diếm, nữ nhi tối hôm qua… tối hôm qua đã cùng Tiêu… Tiêu công tử… trên một giường".

Nàng lời vừa nói ra, cả người như đã muốn mềm nhũn ra trên ghế, thật sự đã dùng hết khí lực toàn thân.

Viên Lam ngạc nhiên, giây lát lại bật cười, "Ở trên một giường thì thế nào? Tiêu Bố Y chẳng lẽ rượu vào loạn tính, làm gì Xảo Hề con?"

"Cha!" Viên Xảo Hề cơ hồ hô lên, chỉ là nàng cho dù hô to, thật sự cũng không so với người thường nói chuyện lớn hơn là bao nhiêu.

"Thật ra ta có thể nói cho con một bí mật" Viên Lam cười nói: "Con sau khi nghe được, nói vậy đối với Tiêu Bố Y này sẽ có một cái nhìn khác".

"Ừm" Viên Xảo Hề gật đầu.

"Tối hôm qua Tiêu Bố Y quá nửa là không có say," Viên Lam thản nhiên nói: "Ta biết tửu lượng của hắn ít người có thể bằng. Hắn tối hôm qua uống tuy không ít, nhưng còn xa mới đến mức say".

"Không có say?" Viên Xảo Hề ngẩng đầu lên, khó hiểu cùng ngượng ngập nói: "Hắn vì cái gì phải giả say?"

"Hắn giả say đương nhiên là không vì con, hắn còn không biết con sẽ đến, hắn say chỉ là vì muốn cùng các thương nhân kết thành một khối" Viên Lam câu nói đầu tiên đã làm tiêu biến nghi hoặc của Viên Xảo Hề, "Thế nhân thường nói Khuất Nguyên cho rằng trên đời đều đục chỉ có ta trong, mọi người đều say chỉ ta tỉnh thì rất đáng khen, nhưng không ý thức được phương pháp xử thế của hắn cũng không cao minh. Tiêu Bố Y có thể làm được như say mà không say, say tỉnh không phân biệt được mới là thủ đoạn xử thế chân chính cao minh. Phạm Trung nghĩ đến quốc gia, trí lấy bảo thân, thương lấy cự vạn, có thể thành danh thiên hạ, chính là bởi vì xử sự tinh minh, văn chương mưu lược hơn người. Công cao cái thế thì thế nào, hay là bởi vì không biết tiến thối, lại như Câu Tiễn ban cho kiếm mà tự chết? Tiêu Bố Y chính mà không cong, linh hoạt biến hóa mới là chỗ ta thưởng thức nhất. Hắn cái gì có thể loạn, nhưng sẽ không loạn tính, hắn tối hôm qua cho dù cùng nữ nhi ngủ cùng giường, ta nghĩ cũng là giữ lễ quân tử, cho nên con cùng hắn quan hệ trước mắt còn chưa có định hình. Loại nam nhân như hắn, trên đời này cũng không gặp nhiều, vi phụ tuy không muốn ảnh hưởng đến con, lại cũng nhịn không được nói cho con một câu, bỏ qua hắn, con nếu muốn tìm nam nhân mà quan tâm hiểu được nữ nhân như hắn, chỉ sợ cơ hội cực kỳ thấp".

Viên Xảo Hề khi nghe được Tiêu Bố Y không say, nhịn không được nghĩ lại mọi chuyện tối hôm qua, giật mình hiểu ra.

"Nữ nhi, con nếu không thích tính cách của Tiêu Bố Y, vậy cũng là chuyện không thể ép được," Viên Lam nhìn thấy nữ nhi cúi đầu, khóe miệng nở nụ cười khó có thể nắm bắt, "Thiên hạ ngày nay, là lấy mạnh hiếp yếu, sĩ tộc môn phiệt, hoa môn cao tộc hiện tại đều tìm cách mượn sức các thanh niên có tài, Viên gia chúng ta tại Nhữ Nam bảy nhà cũng không phải là đệ nhất, trong mắt người bên ngoài, cũng tính không là gì. Cao Sĩ Liêm đã sớm mượn sức Lý Thế Dân, Lý Uyên cũng có ý với Sài Thiệu, đều là lấy thủ đoạn hôn nhân. Giang đô quận thừa Vương Thế Sung người này, Xảo Hề nói vậy cũng đã nghe qua?"

"Vâng, vậy không phải là người của Vương gia Hoa tộc Giang Nam sao? Hắn vốn người Hồ, sau đó mẫu thân hắn gả cho Vương gia mới cải sang họ Vương, phụ thân cùng hắn hình như quan hệ cũng không tệ?"

"Ta cùng hắn quan hệ chỉ có thể xem như biểu hiện trên mặt thôi," Viên Lam lắc đầu nói: "Vương Thế Sung này tính tình xảo trá, có chút miệng lưỡi, thông thạo binh pháp, hiểu rõ luật lệ, ta biết hắn cũng không phải là vật trong ao, nhưng đối với hắn vẫn không thể yên tâm, chỉ bởi vì ngươi này phản phúc vô thường, nếu mượn sức người này, chỉ sợ sẽ đem bán cả Viên gia. Chỉ là nghe nói hắn tại Hoài Thủy kích phá mười vạn đại quân giặc, Thánh Thượng mặt rồng đại duyệt, triệu hắn đến Đông Đô diện thánh, Vương gia hiện tại thanh thế lón mạnh, hiện tại mọi thương nhân đều lấy Vương gia làm đầu, chúng ta nếu không cố gắng, chỉ sợ sau khi thế đạo rối loạn, không nói tới tiến lên, cho dù tự bảo vệ cũng đều khó khăn, Xảo Hề, một khi con đã không trúng ý Tiêu Bố Y, ta sẽ nhanh chóng tìm một người khác".

Hắn nói tới đây, đã đứng lên chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Viên Xảo Hề cũng đã đứng lên theo, "Cha…"

"Chuyện gì?" Viên Lam biết rõ còn cố hỏi.

"Nữ nhi cũng không nói nói là không nguyện ý mà" Viên Xảo Hề lại cúi đầu, thanh âm có chút phát run.

"Cũng không nói gì là không nguyện ý, vậy là có ý gì?" Viên Lam thở dài nói: "Ta biết con nghĩ cho vi phụ, quá nửa là ủy khuất, ta…"

"Cũng không nói là không nguyện ý, thì là nguyện ý" Viên Xảo Hề tức giận giậm chân nói: "Cha, người cố ý…"

Viên Lam ha hả cười to, "Vi phụ bất quá chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi".

"Vậy Nhược Hề tỷ thì làm sao bây giờ?" Viên Xảo Hề nhìn thấy phụ thân muốn ra khỏi cửa, cuống quít hỏi.

Viên Lam hừ lạnh một tiếng, "Một đấu gạo nuôi được một ân nhân, một thạch gạo ngược lại nuôi ra một cừu nhân, nó nghĩ mọi chuyện đều phải hoàn hảo, lại không biết đạo tiến thoái cảm ân, một khi đã như vậy, ta nuôi nó có tác dụng gì?"

Viên Xảo Hề chợt rùng mình, "Cha, Nhược Hề tỷ cũng không phải cố ý, tỷ có thể là nhất thời nghĩ không thông mà thôi".

Viên Lam thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: "Xảo Hề, con không cần suy nghĩ nhiều, mọi chuyện vi phụ đều sẽ giải quyết tốt. Con thu thập trong này xong, thì cứ về nhà trước, mọi chuyện không cần gấp, cứ từ từ mà làm".

Viên Xảo Hề ồ một tiếng, nhìn phụ thân ra khỏi phòng, cũng không có vội vã trở về, mà đơn giản thu xếp phòng Tiêu Bố Y một chút, khi sửa sang lại gối đầu, trên mặt lại có chút thẹn thùng, vỗ vỗ gối, nhớ tới đêm qua nhìn thấy Tiêu Bố Y, khóe miệng lại có nụ cười ấm áp.


Khuất Nguyên: http://vi.wikipedia.org/wiki/Khu%E1%BA%A5t_Nguy%C3%AAn

Câu Tiễn: http://vi.wikipedia.org/wiki/C%C3%A2u_Ti%E1%BB%85n

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét