Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

GSMS - Chương 128: Thiên cổ nhất đế (1)


Chương 128: Thiên cổ nhất đế (1)

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn (vip.vandan.vn)

"Trung thần gian thần rất khó nói rõ ra được, trong mắt người khác nhau thì cũng có tiêu chuẩn khác nhau. Thánh Thượng nói ngươi là trung thần, thì phải là kim khẩu ngọc ngôn, không ai dám phản bác"...
Viên Lam cùng Tiêu Bố Y ở trong phòng nói chuyện, thật ra vô cùng thân thiết. Viên Lam dùng thành ý đánh động Tiêu Bố Y, hắn bản thân kiến thức uyên bác, nhưng trong quá trình nói chuyện, rất nhiều ý niệm cùng tư tưởng trong đầu Tiêu Bố Y cũng làm cho hắn lấy làm kỳ không thôi, lại kiên định với ý định cùng một đường với Tiêu Bố Y.

Chỉ là hai người ngồi thật lâu, cũng không thấy Tiêu Hoàng Hậu gọi đến, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc. Phải biết rằng Viên Lam là người mà Tiêu Hoàng Hậu cảm kích, Tiêu Bố Y hôm nay xem như cháu họ xa của Tiêu Hoàng Hậu, lần đầu gặp mặt, vô luận như thế nào cũng sẽ không thể không để ý đến.

Lại qua một canh giờ, một Thông sự xá nhân đã vội vàng đi vào, tuyên Tiêu Bố Y đến Hậu Đức điện kiến giá, Viên Lam có chút kỳ quái, biết Hậu Đức điện là nơi Thánh Thượng gặp quần thần nghị sự, không tính là long trọng, có chút tính chất gặp riêng, không rõ vì cái gì Thánh Thượng lại triệu kiến Tiêu Bố Y, chẳng lẽ là Hoàng Hậu nương nương đã lập tức đi tìm Hoàng Thượng?

Viên Lam là một thương nhân, Dương Quảng một khi đã không tuyên gặp hắn, hắn đương nhiên không thể đi, chỉ dặn bảo Tiêu Bố Y đôi câu, bất quá nghĩ đến cũng là thân thích của Hoàng Hậu, có lẽ cũng không có phiền toái gì, huống chi cho dù là có phiền toái, có Tiêu Hoàng Hậu ở bên cạnh Dương Quảng, hơn nữa Tiêu Bố Y là người nhanh trí, nói vậy cũng sẽ không có vấn đề gì lớn.

Tiêu Bố Y từ biệt Viên Lam, đi theo Thông sự xá nhân tới Hậu Đức điện. Đại điện tự nhiên cũng là xa hoa phú lệ, làm cho người ta trợn mắt cứng lưỡi. Tiêu Bố Y sau khi đến Tử Vi thành, cho tới bây giờ cũng chưa thấy có nơi nào mà không xa hoa, mỗi một phòng mỗi một cung điện trong Tử Vi thành đều có chế độ nghi thức phục sức của Đại Tùy giống nhau như lời Bùi Minh Thúy nói, phải hoa mỹ tráng lệ, yêu cầu long trọng.

Trước Hậu đức điện thủ vệ nghiêm ngặt, khi tiến vào cũng phải kiểm tra theo lệ, chỉ thiếu điều không luồn vào đáy quần của Tiêu Bố Y mà kiểm tra. Tiêu Bố Y hiểu được bên người Hoàng Thượng vì sao không cần nhiều lắm võ lâm cao thủ hộ vệ, chỉ cần qua mấy cửa kiểm tra này, thích khách chỉ sợ có vào được Tử Vi thành, thì cũng không thể tiến vào điện được. Hoàng Thượng nếu không muốn gặp ai, ai cũng không thể vào được, cho dù là thích khách cũng không thể!

Khi đang miên man suy nghĩ, Tiêu Bố Y đã nhìn thấy Dương Quảng ngồi cao cao tại thượng, Tiêu Hoàng Hậu đang ở bên cạnh hắn, trừ Tiêu Hoàng Hậu ra, còn có hai đại thần gương mặt đều lạ lẫm, chỉ xem phục sức cùng mũ cũng biết, đây là nhân vật tuyệt đối có cấp bậc.

Tiêu Bố Y quỳ xuống tham bái, Dương Quảng cao cao tại thượng nhìn không ra vui buồn, chỉ phất tay nói: "Miễn lễ, ban ngồi".

Hai đại thần đều liếc mắt nhìn nhau, tràn đầy kinh ngạc, không rõ Thánh Thượng sao lại đổi lễ ngộ đối với Giáo Thư Lang như vậy. Bất quá Thánh Thượng có chỉ, người khác chỉ có thể nghe theo. Bọn họ đều ở lâu bên cạnh Dương Quảng, biết tâm ý của hắn, mấy ngày trước Vũ Văn Hóa Cập vu hãm Giáo Thư Lang này, rất nhiều người đều biết Giáo Thư Lang bị oan uổng, cũng có rất nhiều người biết Vũ Văn Hóa Cập nếu án theo luật lệ thì đã sớm bị trảm mười tám lần, nhiều khi còn bị lăng trì nghiêm trị. Nhưng lại có rất nhiều người biết, Thánh Thượng bãi miễn cho Vũ Văn Hóa Cập, thật ra cũng rất không vui.

Điểm này cũng không kỳ quái, bởi vì Vũ Văn Hóa Cập cho dù có muôn vàn sai lầm, cho dù hắn muốn hãm hại người khác, nhưng hắn sẽ không hãm hại Thánh Thượng, hắn cũng có thể làm cho Thánh Thượng vui, hắn làm một mã quan so với ai khác càng có cơ hội vỗ mông ngựa Thánh Thượng, cái này trong mắt Thánh Thượng xem ra, Vũ Văn Hóa Cập chính là một trung thần, xem hắn như là một đại trung thần!

Trung thần gian thần rất khó nói rõ ra được, trong mắt người khác nhau thì cũng có tiêu chuẩn khác nhau. Thánh Thượng nói ngươi là trung thần, thì phải là kim khẩu ngọc ngôn, không ai dám phản bác.

Thánh Thượng từng công khai nói qua, hắn trời sanh tính không thích người khác phản đối, nếu là đạt quan hiển quý muốn đè lên nhau để lấy công danh, đó là chuyện mà hắn không thể tha thứ được, nếu là kẻ ti tiện sĩ bởi vì thăng quan mà hại nhau, hắn còn có thể khoan dung một chút, nhưng quyết không để hắn có ngày xuất đầu. Có một số người sẽ nghĩ Vũ Văn Hóa Cập ngã xuống, Tiêu Bố Y có thể mượn cơ hội leo lên, nhưng bọn họ đều biết, Vũ Văn Hóa Cập một khi ngã, ấn tượng của Tiêu Bố Y trong mắt Thánh Thượng chỉ càng thêm ác liệt. Từ vẻ lạnh lùng của Thánh Thượng đối với Tiêu Bố Y mấy ngày nay có thể biết được, nếu không phải vì Bùi Minh Thúy, chỉ sợ Thánh Thượng đã sớm đem Tiêu Bố Y đuổi khỏi Đông Đô. Nhưng bọn họ không nghĩ đến sự tình lại đột nhiên có chuyển biến lớn, nghe giọng điệu của Thánh Thượng hôm nay rất hòa hoãn, cũng là chuyện không thấy được trong mấy ngày nay.

"Hôm nay ta gọi các ngươi đến, chủ yếu là muốn hỏi một chút…" Dương Quảng cao cao tại thượng, liếc nhìn Tiêu Hoàng Hậu, mỉm cười rồi mới nói: "Giáo Thư Lang Phó Cốt dương oai, làm người man di biết dũng sĩ Đại Tùy ta là thiên hạ đệ nhất, hắn tại Tứ Phương quán tranh thể diện cho Đại Tùy ta, làm cho ngoại bang biết Đại Tùy ta cho dù là trí tuệ của một Giáo Thư Lang, thì bọn chúng cũng khó có thể với tới, hơn nữa Giáo Thư Lang còn phát minh cái gì, cái gì, Giáo Thư Lang, ngươi phát minh ra cái gì?"

"Hồi Thánh Thượng, là thuật điêu bản ấn loát" Tiêu Bố Y chỉ có thể đứng lên, vì thuật điêu bản ấn loát mà bi ai bẩm lại một câu.

"Ồ, đúng rồi, là thuật điêu bản ấn loát, Bí Thư Lang Ngu Thế Nam cực kỳ tôn sùng phương pháp này, ta đã xem, cũng không tệ lắm" Dương Quảng lúc này cũng đã khá gần gũi, cũng không còn cao cao tại thượng như lúc nãy, "Giáo Thư Lang lập được nhiều công lao như vậy, ta cảm thấy chức Giáo Thư Lang nhìn như có chút khuất tài, Ngu thị lang, ý ngươi thế nào?"

Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, Ngu Thị lang, chẳng lẽ chính là Nội sử Thị lang Ngu Thế Cơ, cũng chính là đại ca của Ngu Thế Nam? Một vị quan đứng lên, cao cao gầy gầy, vui buồn không lộ sắc, thi lễ nói: "Hồi Thánh Thượng, thần cảm thấy Thánh Thượng nói một chút cũng không sai, Giáo Thư Lang Phó Cốt dương oai, Tứ Phương quán trung tâm cảnh cảnh, lại phát minh ra thuật điêu bản ấn loát, khiến cho Thánh Thượng nhất định lưu danh thiên cổ, chức vị Giáo Thư Lang này, tựa hồ thực có chút khuất tài".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, người này nói chuyện nhìn như khúc chiết, lại như là chưa nói, hoàn toàn nói lại lời của Dương Quảng, xem đã hiểu rất sâu đạo làm quan!

Ngu Thế Cơ tuy không nói gì, Dương Quảng lại rất là vừa lòng, gật gật đầu lại hỏi, "Vậy Tô Nạp Ngôn có ý kiến gì?"

Tô Nạp Ngôn có chút già nua, run run đứng lên, "Hồi Thánh Thượng, lão thần cũng không tán thành cách nhìn của Ngu Thị lang, lão thần cảm thấy, Giáo Thư Lang vốn là một áo vải, nếu là thăng thiên quá nhanh, chỉ sợ không hợp lý! Thánh Thượng khai khoa thủ sĩ, chính là vì cấp cho người trong thiên hạ cơ hội công bình tiến quan, cổ vũ người trong thiên hạ đọc sách để quang diệu gia môn, Tiêu Bố Y làm Giáo Thư Lang cũng chưa từng trải qua khảo hạch, cai này theo lý đã không phù hợp, nếu lại thăng quan, thần chỉ sợ sẽ có người dị nghị".

Dương Quảng cau mày, hồi lâu mới nói: "Vậy ý của ngươi là gì?"

"Ý của thần là phải trải qua khảo hạch" Tô Nạp Ngôn trả lời.

"Ngươi nói khảo hạch thế nào?" Dương Quảng hỏi.

Tô Nạp Ngôn? Tiêu Bố Y suy nghĩ, trong trí nhớ người này nên gọi là Tô Uy, cũng chính là đứng đầu Môn hạ tỉnh Đại Tùy, theo nhân tình mà nói, Ngu Thế Cơ này là vì Tiêu Bố Y hắn mà nói chuyện, Tô Nạp Ngôn có chút khó xử, nhưng theo đạo lý mà nói, Tô Nạp Ngôn này cũng đã làm hết đạo quân thần, so với Ngu Thế Cơ thì mạnh hơn một ít.

"Cái này," Tô Nạp Ngôn liếc nhìn Tiêu Bố Y, "Không biết Giáo Thư Lang đối với Minh Kinh, na khoa Tiến sĩ có chỗ nào quen thuộc?"

Tiêu Bố Y đầu có chút phình ra, "Hồi Tô đại nhân, Giáo Thư Lang thật ra là người thô lỗ, na khoa cũng không biết".

Minh kinh tiến sĩ lưỡng khoa Tiêu Bố Y hiện tại thật ra cũng biết, bất quá đó là khoa mục văn nhân mới có thể khảo, hắn viết còn khó khăn, muốn đi khảo hạch thật sự không được, càng huống chi hắn vốn không muốn ở nơi này.

Ngu Thế Cơ nhìn thấy Dương Quảng nhíu mày, đứng dậy thi lễ nói: "Thánh Thượng, Giáo Thư Lang không thông Minh kinh tiến sĩ, nhưng lại lập kỳ công, thần nghĩ cũng có thể phá cách mà dùng, khoa cử khảo hạch là vì công chính nghiêm minh, nhưng đối với kỳ tài cũng không thể cứ bám vào một khuôn mẫu được".

"Ta chỉ sợ phá vỡ lệ thường, làm cho người trong thiên hạ chỉ nghĩ tới mưu lợi, không chịu đọc sách, ngược lại cũng không ổn" Tô Nạp Ngôn nói.

Ngu Thế Cơ trong lòng nói, lão tiểu tử ngươi thu hối lộ của người khác, để cho họ thăng quan bộ còn thiếu sao? Hiện tại còn nói cái gì phá vỡ lệ thường, thực buồn cười. Bất quá hắn thu hối lộ cũng không ít, cũng không tiện nói ra. Hắn biết lão tiểu tử này cũng có danh tiếng, cũng được Thánh Thượng thích, nhưng hắn muốn Tiêu Bố Y đi khảo hạch rốt cuộc là có mục đích gì?

Tô Uy có chút nhíu mày, "Nếu Giáo Thư Lang đối với Minh kinh tiến sĩ không quen thuộc, chỉ sợ phải khảo hạch nội dung khác, không biết Giáo Thư Lang cưỡi ngựa bắn tên thế nào?"

Dương Quảng đột nhiên cười ha hả, "Ngươi hỏi hắn cưỡi ngựa bắn tên? Ta nghe nói hắn tại Phó Cốt trong ngàn quân một ngựa xông pha, một tiễn bắn chết Mạc Cổ Đức, làm sao mà không tinh thông? Một khi đã văn không được, vậy thì khảo võ cử nhân đi, ba ngày sau điện thí, Tiêu Bố Y nếu có thể cưỡi ngựa bắn tên thành thục, thì phong hắn làm đại quan là ổn".

Dương Quảng nói tới đây, lại quay đầu hướng tới Tiêu Hoàng Hậu gật gật đầu, khóe miệng mỉm cười. Tiêu Hoàng Hậu trong mắt cũng mừng rỡ, đưa tay nhẹ nhàng ấn lên trên tay Dương Quảng, lại nhìn thoáng qua Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y nhìn thấy hai người ân ái, cơ hồ nghĩ đến Dương Quảng trong truyền thuyết là nói một người khác, nhưng cũng biết cơ hội lần này là Tiêu Hoàng Hậu tranh thủ cho mình, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Tất cả mọi người đều nghĩ, xem ra Thánh Thượng đối với Đột Quyết ghét cay ghét đắng, chỉ hận không thể để cho Tiêu Bố Y bắn chết Mạc Cổ Đức, nhưng trên thực tế Mạc Cổ Đức cũng chưa chết, nhưng thấy Dương Quảng đang cao hứng, cũng không tiện cải chính.

Tô Uy nghe được điện thí, liên tục gật đầu nói: "Thánh Thượng rộng mở như vậy, quả thật kà thiên cổ minh quân, lão thần sẽ đi thương lượng với Trương Cẩn Đại tướng quân, xem sẽ khảo hạch như thế nào mới thể hiện ra hết được bản lãnh của Giáo Thư Lang".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét